TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 91
Vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng

Vườn quốc gia là những khu rừng rộng lớn với hệ thực vật - động vật phong phú và sở hữu các hệ sinh thái đặc trưng chưa từng hoặc rất ít bị tác động bởi bên ngoài. Vườn quốc gia được chính quyền chỉ định là những khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt khỏi sự khai thác và can thiệp của con người. Với hệ sinh thái phát triển vài ngàn năm, Phong Nha - Kẻ Bàng không ngoại lệ cũng được tính là một vườn quốc gia, nằm tại tỉnh Quảng Bình của Trung bộ thuộc Việt Nam Quốc Đảo.

Vũ cùng với Nhẫn giả sau 1 ngày 1 đêm phi thân không ăn không ngủ đã xuất hiện ở trung tâm của vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng, tuy đã trời tối đêm muộn nhưng nơi đây vẫn tập trung hàng trăm người đủ mọi độ tuổi đang vây quanh 4 bức tượng Long - Lân - Quy - Phụng bằng đá, tranh nhau xì xào bàn tán về nơi an nghỉ của Minh Vương Thái Thiên, vị vua cổ đại với lời sấm truyền sẽ mở cửa mộ địa của mình vào ngày 30-02-2024.

Vũ, trong hình dạng của một thanh niên 25 tuổi bắt đầu lấy ra hai chiếc bánh mì ruốc rồi đưa cho Nhẫn giả một cái:

"Ăn đi vị bằng hữu, lấy sức cùng nhau tiến vào đây."

"Cảm ơn vị huynh đệ."

Nhẫn giả xưng bạn bè với cậu chủ theo yêu cầu từ hắn. Vũ đồng thời búi mái tóc dài đã khá lâu không cắt tạo thành kiểu manbun để hoàn toàn trở thành dáng vẻ thư sinh của một công tử, như này thì ai có thể nghi ngờ hắn là Trần Tuấn Vũ đây?

Vũ uống thêm một chai nước lọc rồi tiến tới bắt chuyện để hóng hớt tình hình xung quanh, hắn nhìn trúng một người trong đám đông mà không ai khác chính là Diệp Thanh Long cũng đang cải trang thành gã thanh niên U25 giống hắn, có thể người khác không biết chứ sao qua mắt được Doraemon của hắn. Định bụng phải kết giao rồi trêu một trận mới được.

"Chào vị huynh đệ, có thể cho ta hỏi về khe nứt gì đó được không?"

"Hmm, ta nghe nói qua thời điểm 12h đêm bắt đầu ngày 30-02, khe nứt đầu tiên sẽ mở ra hoan nghênh những kẻ yếu nhất từ không có tu vi cho tới cấp Chiến Sĩ. Những khe nứt tiếp theo sẽ tăng dần dần cảnh giới lên..." Long nói nhiều hơn bình thường vì hắn đang trong hình dạng cải trang theo lệnh của ông bô ở nhà. Đã diễn thì phải tới nơi tới chốn.

"Ồ ra là vậy, cảm ơn vị huynh đệ. Ta có thể biết quý danh của huynh?" Vũ bắt tay chào hỏi.

"Ta tên Sa Ngộ Tĩnh, còn ngươi thì sao?" Long bắt tay lại với thái độ niềm nở.

"Ta tên Tôn Ngộ Không, đến từ Hoa Qu... À nhầm Hoa Lư thuộc tỉnh Ninh Bình." Vũ suýt nữa thì lỡ mồm thành Hoa Quả Sơn, thấy Long chế quả tên nghe quen quá hắn cũng chế theo cho nó tròn vai.

"Tên nghe hay đó nha, mà ta chưa từng nghe tới họ của ngươi bao giờ." Long vừa nói vừa gật đầu khen ngợi.

"Đặt vậy làm đại sư huynh của ngươi thôi hắc hắc..." Vũ thầm cười trong lòng, nhưng mặt hắn không chút biến sắc trả lời tên đồng niên:

"Haha do họ của ta thuộc một dân tộc nhỏ trên vùng núi, nên không được biết đến nhiều cũng là lẽ thường tình."

"Ta cũng vậy, nhưng mà tới từ vùng ven biển Nam bộ may mắn đi ké mấy vị cao thủ mới ra được ngoài này." Long ra vẻ khiêm tốn đáp lại. Thường ngày hắn làm nhiều hơn nói, tính cách nóng nảy nên khi vào vai diễn Sa Ngộ Tĩnh điềm đạm làm hắn thật sự khó chịu.

"Ra là vậy, ngươi nhìn xem đằng kia. Có phải đại công tử Long tộc Long Tuấn Kiệt đúng không? Ta rất hâm mộ chiêu hóa Rồng của hắn đó nha." Vũ chỉ tay về đoàn người Long tộc đang cười cười nói nói. Thứ hấp dẫn hắn chính xác là công chúa Long Thiên Kim đẹp nghiêng nước nghiêng thành chứ thằng Kiệt kia xa xa mới đủ tuổi để hắn chú ý.

"Ừ đúng là họ đấy, nhưng mà khá kiêu ngạo không mấy khi giao tiếp với Nhân tộc." Long lắc đầu ngao ngán.

"Ta cũng chỉ là thích cái chiêu hóa Rồng đó thôi, chứ thần tượng của ta là Thanh Long của học viện Hoàng Kim. Má ơi nhóc ấy ngầu điên luôn." Vũ vừa nói vừa dùng tay miêu tả lại cái cảnh Venom gọi đao từ trên trời rơi xuống như thật, hắn thật là muốn trêu chọc đồng niên tới bến đây. 

Long gặp được người hâm mộ trong tình hình này làm gã có chút bất ngờ nhưng không dám thể hiện ra. Chỉ gãi đầu cười trả lời:

"À ra vậy hề hề, mà ngươi thích Long hóa như vậy, sao lại không thần tượng tên Rồng trắng gì đó của học viện Sông Hương?"

"Haizz, thằng nhóc ấy cứ ra vẻ lạnh lùng kiểu tự cho là mình ngầu ấy. Ta vẫn thích tên Long hơn, nói ít làm nhiều, quyết đoán như thần như quỷ, đã vậy còn đẹp trai 6 múi, nếu ta là con gái chắc chắn sẽ yêu hắn, à không đẹp trai như vậy thì con trai yêu cũng không có gì là sai, đấy mới là người xứng đáng để ta hâm mộ."

Vũ nói phét không biết ngượng mồm làm Long đỏ hết mặt mũi, con mẹ nó một thằng con trai lại có ý nghĩ như vậy làm hắn buồn nôn kinh khủng. Nếu không phải trong hình dạng Sa Ngộ Tĩnh là hắn đấm cho cái thằng trước mặt một trận rồi đấy.

"Sao thấy cái mồm thằng này cứ quen quen, lẽ nào là hắn? Mà nghe đồn hắn mất tích rồi cơ mà? Với cái hình dáng lạ hoắc này chắc chắn không thể là hắn rồi." Long thoáng nghi ngờ tên trước mặt là Vũ rồi trả lời:

"Ta cũng ghét tên Rồng trắng đấy y hệt ngươi Ngộ Không à, trông hắn ẻo lả kiểu đàn bà sao ấy. Hâm mộ mỗi Long thôi, à ngươi có biết cái tên vũ vũ gì ấy của Thăng Long bây giờ ở đâu không?"

"Ta không ấy, không quan tâm lắm ngoài thần tượng Long của ta. Ngươi cũng hâm mộ tên Vũ đó à Ngộ Tĩnh?" Vũ lại trêu ghẹo Long, trong lòng thì buồn cười lắm rồi nhưng ngoài mặt vẫn bình thản không chút cảm xúc.

"Không, ta ghét cái kiểu của hắn vê lờ, cách hành xử cứ trẻ trâu kiểu gì ấy. Chắc hắn bị tổ chức nào đó bắt cóc rồi cũng nên." Long nói ra những gì hắn suy nghĩ, hoàn toàn là thật một trăm phần trăm.

"Ặc, thằng này nói chuyện xui xẻo vậy trời!" Vũ thoáng suy nghĩ rồi quyết định hùa theo:

"Ừ, khá lâu không nghe tin tức gì của hắn. Mong là một ngày nào đó lại thấy hắn tái đấu cùng thần tượng Long của ta."

"Thôi bỏ chuyện đó đi, hình như sắp tới giờ đẹp rồi thì phải! Còn 10 phút nữa thôi đấy." Long xem chiếc đồng hồ trên tay rồi chuyển chủ đề, một câu thần tượng Long hai câu thần tượng Long làm bụng dạ hắn như muốn thổ huyết vì lời lẽ nịnh hót thái quá.

"Chúng ta còn phải đợi đến lượt sau mà Ngộ Tĩnh, vậy nhé ta đi nghỉ ngơi một chút!" Vũ chào tạm biệt rồi quay lại chỗ Nhẫn giả ngồi tâm sự.

"Cút mẹ nó đi thằng mồm mép vô liêm sỉ. Y như hắn không khác cái gì." Long lẩm bẩm chửi trong mồm, hắn không ngờ cải trang thành Sa Ngộ Tĩnh vẫn phải đối đầu với loại người thế này. Mang đao ra bổ thì không hợp luân thường đạo lý một tí nào.

10 phút sau

Đồng hồ điểm 0h tròn cũng là lúc dị biến phát sinh, từ bốn bức tượng linh thú bắn ra 4 luồng ánh sáng rồi tụ lại ở giữa, mở ra một khe nứt không gian khoảng chừng một cánh cửa đúng như lời sấm truyền của Minh Vương Thái Thiên.

"Những người tu vi Chiến Sĩ cấp 10 trở xuống có thể vào, nhưng phải phi thân qua thật nhanh tránh phát sinh dị biến. Nếu chậm chễ có thể bị thương thậm chí bỏ mạng vì biến động không gian của khe nứt đây."

Một lão già trông có vẻ là cao thủ lên tiếng hướng dẫn bọn trẻ trâu háu đói. Ngay tức thì đoàn người lũ lượt xông vào với mong ước đổi đời nơi lăng mộ ngàn năm của Minh Vương Thái Thiên.

"Cái cổng này chắc là dẫn tới đâu đó khác đúng không Nhẫn giả?" Vũ nhai bánh mì rồi thắc mắc hỏi.

"Rõ ràng là vậy rồi Ngộ Không đại ca, chắc chắn Hoàng Lăng Thái Thiên không thể xây ở nơi dễ đoán thế này." Nhẫn giả nói ra quan điểm của mình.

"Xoẹt...ah..." Tiếng kêu thất thanh trước khi chết banh xác của một tên tu vi Chiến Binh cố tình chui vào, chung quy gã chết cũng vì ước mơ giàu sang mà không đợi nổi. Máu thịt văng tứa lưa làm Vũ đang nhai bánh mì phải vứt đi vội, con mẹ nó cái gì mà ghê vậy.

"Ta đã cảnh báo rồi mà, các ngươi lấy đó làm gương, đừng khinh thường hoàng cung của một vị đế vương!" Lão già canh cổng kia lên tiếng sau cái chết thảm của tên Chiến Binh tham lam.

12

0

5 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.