TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 3: Sống không còn gì lưu luyến

Sai rồi sai rồi!

Nếu thật sự là người thân ruột thịt thì lúc ấy nàng chắc chắn đã nhìn ra, cho nên giữa hai người nhất định là không có quan hệ huyết thống gì cả.

Cũng may, đạo đức của nàng vẫn còn giữ được.

Dung Ngọc lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt vô hình!

Tuy nhiên, để tránh người khác nhận ra điểm bất thường, Dung Ngọc vẫn phải cắn răng kiềm chế ý muốn ra tay đánh người.

Từ xa xa, nàng chắp tay hướng về phía Tức Mặc Thần, cung kính gọi một tiếng: “Tiểu Hoàng thúc.”

“Ừ.” Tức Mặc Thần hờ hững đáp một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Dung Ngọc.

Dung Ngọc nghĩ thầm, nàng và Tức Mặc Thần vốn chẳng thân thiết gì, chắc hẳn sẽ không dễ dàng bị phát hiện đâu nhỉ, hơn nữa hiện tại nàng đang là nam nhân kia mà!

Vì thế nàng lại khách khí hỏi từ xa: “Bây giờ chúng ta phải lập tức hồi cung sao?”

“Về thôi.” Tức Mặc Thần bỗng nhiên mở lời: “Thân thể của ngươi không có việc gì chứ?”

Dung Ngọc được quan tâm bất ngờ, có chút được sủng mà sợ: “Không sao, không sao, làm phiền Hoàng thúc bận tâm rồi.”

Tức Mặc Thần lại nói: “Bổn vương nghe nói trước đó Thái tử rơi xuống vực núi mà?”

Trong lòng Dung Ngọc đánh thịch một tiếng, ngoài mặt lại mang vẻ ba phần nghi hoặc, bảy phần kinh ngạc: “Hoàng thúc cũng biết rồi sao? Chẳng qua gặp phải mấy tên thổ phỉ thôi, làm bản Thái tử đang yên đang lành lại phải chịu khổ một phen đấy!”

Ánh mắt lạnh như băng của Tức Mặc Thần quét qua khuôn mặt Dung Ngọc, thấy nàng đang phẫn nộ như thế thì chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Sẽ có người đi điều tra.”

Dung Ngọc chờ thêm một lúc nữa, không thấy Tức Mặc Thần tiếp tục hỏi han gì thêm thì trong lòng mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Vừa khéo lúc này Bạch Thuật cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa, đồ đạc cũng đã thu dọn đầy đủ, nàng lập tức lên xe. Vừa đặt mông ngồi xuống, người nàng liền như không xương đổ gục hẳn lên chiếc bàn nhỏ trong xe.

“Ôi, thực sự quá đáng sợ rồi!”

Bạch Thuật do dự khuyên nhủ: “Vương gia dù sao cũng là Hoàng thúc của điện hạ.”

“Ta biết.” Dung Ngọc chẳng chút để tâm: “Ngươi nói xem, triều đình này làm gì có ai không sợ vị Nhϊếp chính vương kia chứ?”

Bạch Thuật nhất thời á khẩu không đáp lại được câu nào.

Bên ngoài xe ngựa, ánh mắt Tức Mặc Thần dường như vô ý liếc qua cửa xe một chút rồi lại lập tức dời đi nơi khác.



Phủ Nhϊếp Chính vương vốn rất lớn lại cách hoàng cung không xa, còn Thái tử thì đương nhiên là ở Đông cung.

Dung Ngọc vốn tưởng đến trước cửa cung sẽ được chia tay, nào ngờ Nhϊếp Chính vương đúng lúc đó lại nói có chuyện phải bẩm báo với Hoàng đế nên cũng muốn vào cung.

Dung Ngọc: “…”

Ngươi cố ý trêu tức ta phải không!

Dung Ngọc bị ép phải đồng hành cùng Nhϊếp Chính vương, ngoài mặt nàng cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm cuống cuồng xả lên như kiến bò trên chảo nóng.

Đến ngã rẽ, sắc mặt của nàng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ cần đi hết đoạn đường này là nàng có thể trở về Đông cung rồi, còn Nhϊếp Chính vương sẽ tới Ngự Thư phòng diện kiến Hoàng đế.

Thật tốt quá rồi!

Nhưng thực tế luôn chứng minh rằng, định luật Murphy quả thật rất đúng. Ta càng muốn tránh thứ gì thì thứ đó càng dễ xảy ra.

Khi Dung Ngọc vừa nghĩ mình sắp thoát thân, còn chưa kịp bước thêm được mấy bước thì nụ cười mới chớm trên môi đã bị lời của một thái giám từ đâu vội vã chạy tới làm cho đông cứng lại:

“Vương gia, Thái tử điện hạ, Hoàng thượng truyền lời bảo Thái tử điện hạ cùng tới diện kiến người.”

Dung Ngọc lập tức hiện nguyên hình thành bộ dáng yếu đuối đáng thương.

Trời cao quả nhiên muốn diệt ta rồi!

Bước chân nhẹ nhàng ban nãy giờ nặng tựa đeo chì, nàng cố giãy giụa phân bua: “Bản thái tử vừa mới trở về, cả người vô cùng mệt mỏi nhếch nhác, sợ sẽ làm kinh động đến phụ hoàng. Chi bằng cứ để ta hồi cung rửa mặt nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta nhất định sẽ qua vấn an phụ hoàng sau.”

Thái giám vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ cung kính đáp lời:

“Thỉnh điện hạ lập tức đến diện kiến. Hoàng thượng đã nói rồi, hôm nay dù ngài có đi tìm Quý phi nương nương cũng vô dụng thôi ạ.”

Dung Ngọc: “…”

Quý phi nương nương gì cơ?

Nàng đi tìm Quý phi nương nương làm cái gì chứ?

Nàng chỉ muốn quay về Đông cung để cố gắng lục tìm ký ức của chủ thân thể này trước đã, có như thế mới biết đường tiếp theo phải ứng phó kiểu gì chứ!

Dung Ngọc cảm thấy giống như đầu mình đã hói một nửa vì mất trí nhớ, còn đang vắt óc suy nghĩ tìm cách thoát thân thì ngay lúc ấy lại nghe bên cạnh vang lên một câu vô tình của Tức Mặc Thần:

“Ý Thái tử là bổn vương không hiểu lễ nghĩa, cả người nhếch nhác mệt mỏi mà vẫn muốn đi gặp Hoàng thượng hay sao?”

3

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.