TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Hoa sen đỏ

“Quào, thời cổ đại quả nhiên chẳng có chút không khí ô nhiễm nào!”

Dung Ngọc thoải mái vươn mình trong làn nước, cất giọng cười khẽ: “May mà bản cô nương nhanh trí tìm được một nơi tắm rửa thật là vừa ý.”

Dòng suối trong vắt nhìn thấy tận đáy, nước cũng chỉ vừa cao đến thắt lưng nàng. Giữa mùa hè oi bức, nước suối mát lành vừa đủ làm lòng người thư thái.

Dung Ngọc đang khoan khoái ngâm mình trong suối, bỗng chợt thấy mắt cá chân chạm phải vật gì đó lạnh lẽo. Trong đầu nàng lập tức hiện lên muôn vàn suy đoán, nàng vô thức cúi đầu niệm một câu chú, đồng thời tay đã vươn xuống dưới nhanh như chớp!

Tiếc rằng chẳng có chút tác dụng nào.

Bởi vì thứ bên dưới kia không phải yêu ma quỷ quái gì cả, thế nên diệt ma chú làm sao có hiệu nghiệm với hắn được chứ?

Dưới đáy nước là một nam nhân mặt mày như ngọc, ngũ quan sắc nét, hắn đang nhắm nghiền hai mắt, nhìn qua giống như người đã chết.

Nhưng nhìn kỹ thì người này tuy có sát khí bao quanh, nhưng nơi giữa hai hàng chân mày lại vẫn còn vương vấn một tia ánh sáng công đức.

Một người đang ở giữa ranh giới sống chết nhưng lại có sát khí và công đức tương đương nhau như vậy, chắc chắn sẽ không thể chết yểu khi tuổi chỉ ngoài đôi mươi thế này được.

Khi Dung Ngọc còn đang do dự có nên ra tay cứu người hay không thì nam nhân kia bỗng dưng động đậy!

Hắn buông cổ chân nàng ra rồi đột ngột đứng bật dậy. Chưa để nàng kịp phản ứng gì, hắn đã đột ngột đưa ra một tay ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng.

Mặt Dung Ngọc đột nhiên biến sắc, trong lòng thầm than: “Hỏng rồi!”

Sát khí đã nhập vào thân thể, lý trí của người này hiện đã tiêu tan, đôi mắt mở lớn giờ đây chỉ còn sót lại ngọn lửa du͙© vọиɠ!

Nàng vừa mới xuyên không đến nơi này, cả nội lực lẫn tu vi đều không còn một chút nào, bây giờ biết phải lấy gì phản kháng lại người ta đây?

Cảm giác đau đớn bất chợt truyền đến khiến mắt nàng hiện lên một tia giận dữ, thế là nàng mở miệng hung hăng cắn mạnh vào bả vai hắn.

“Ưm!”

Nam nhân khẽ rên một tiếng, trong phút chốc đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng hắn cũng chỉ kịp nhìn ra trên cánh tay trắng ngần của nàng có hình một đóa hoa sen đỏ, rồi thần trí của hắn lại vụt tan đi mất.

Chỉ còn lại xuân sắc lan tràn khắp chốn trong sơn cốc.



Khi tất cả kết thúc, nam nhân kia đã mê man ngủ bên cạnh nàng.

Dung Ngọc nhìn sang, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lùng, bàn tay chẳng chút do dự vươn thẳng đến cổ họng đối phương!

Nhưng khi vừa chạm vào da thịt hắn thì nàng bất chợt khựng lại.

Ánh mắt nàng trầm xuống, lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh bốn phía rồi cuối cùng lại chậm rãi thu tay về.



Dung Ngọc men theo dòng suối mà đi xuống, mãi tới nửa ngày sau mới nghe thấy tiếng người lao xao.

Xem ra có kẻ đang lùng sục ráo riết.

Nàng thoáng đảo mắt, nhanh chóng tiến lại gần một cô nương đang đứng lạc lõng. Dung Ngọc lấy một tay che miệng, tay còn lại vòng ra ôm eo, khéo léo tránh khỏi hai người đang tới mà kéo nữ tử đó lặng lẽ nấp vào sau một thân cây lớn.

Nàng nhỏ giọng nói sát bên tai cô nương kia: “Không lên tiếng thì ta sẽ buông ngươi ra.”

Dung Ngọc đứng phía sau cô nương nọ nên không nhìn thấy đôi mắt nàng ta trong phút chốc đã sáng hẳn lên, chỉ thấy nàng ta gật đầu liên tục như gà con mổ thóc. Nàng hơi do dự một chút rồi mới buông tay ra.

Ai ngờ cô nương kia vừa được thả lỏng thì lập tức quay người lại ôm chặt lấy nàng mà òa khóc:

“Hu hu hu, Thái tử điện hạ, ngài không sao, không sao… Thật là tốt quá rồi!”

Khoan, khoan đã!

Chuyện gì thế này?

Thái tử điện hạ cái gì?

Dung Ngọc suýt nữa thì mất kiểm soát, chỉ thiếu điều muốn đưa tay sờ xuống giữa hai chân mình. Cũng may nàng chợt nhớ vừa ra rồi mình mới còn cùng một mỹ nam làm chuyện hoang đường trong núi, thế thì thân phận của nàng sao có thể là nam nhân được?

Dung Ngọc xoa thái dương, nhíu mày nói: “Cô nương à, phải chăng ngươi nhận nhầm người rồi?”

“Hu hu hu, Thái tử điện hạ, ngài sao vậy? Nô tỳ tìm đúng rồi, đúng là ngài mà!”

Bạch Thuật nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn nàng đầy vẻ đáng thương.

Dung Ngọc vừa định phủ nhận thì bỗng trong đầu chợt hiện lên vài mảnh ký ức mơ hồ.

Nàng khẽ gọi với vẻ dò xét: “Bạch Thuật?”

“Điện hạ!”

Bạch Thuật nghe vậy thì càng khóc nức nở hơn.

Vẻ mặt Dung Ngọc vô cùng hoài nghi cuộc đời, cúi đầu nhìn xuống ngực mình rồi băn khoăn lẩm bẩm: “Sao ta có thể là Thái tử được chứ?”

Nàng tuy không hẳn là có "tâm hồn rộng mở" nhưng rõ ràng vẫn là nữ nhân mà!

Ánh mắt Bạch Thuật cũng lập tức dừng lại trên ngực nàng, sau đó nàng ta khóc càng lúc càng thương tâm hơn: “Nô tỳ hiểu rồi, có phải điện hạ đánh mất vải quấn ngực rồi đúng không? Để nô tỳ giúp ngài bó lại ngay đây!”

Vừa nói xong, nàng ta chẳng đợi Dung Ngọc phản ứng đã lập tức rút ra một dải vải trắng rộng bằng hai bàn tay, nhanh như chớp kéo vạt áo nàng ra rồi hung hăng bó ngực nàng lại thật chặt. Xong xuôi đâu đấy, nàng ta còn nấc lên một tiếng nghẹn ngào.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy mười giây.

Dung Ngọc chỉ cảm thấy trước ngực mình đột nhiên bị bó chặt, cả người tức nghẹn gần như không thở nổi.

Nàng ôm ngực, bắt đầu cảm thấy thật sự muốn khóc rồi đấy.

5

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.