TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 5: Thái tử diễn kịch

Nhϊếp Chính vương nhướng mày, giọng nhàn nhạt thốt lên: "Bổn vương lại thấy thái tử tính tình chân thật, rất được lòng người."

Dung Ngọc vốn đang quỳ, nghe vậy liền nhân lúc không ai chú ý mà chuyển thành tư thế quỳ ngồi, cúi đầu lặng lẽ đảo mắt một vòng thật mạnh.

Nói thì còn hay hơn cả hát, nếu thật sự thích nàng chân tình, sao vừa rồi hắn không mở miệng bênh vực nàng?

Chẳng những không bênh, lại còn cố tình kéo ánh mắt của Hoàng đế trở lại trên người nàng nữa chứ!

Quả nhiên, Hoàng đế trông thấy nàng lười nhác ngồi quỳ, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt: "Trẫm bảo con quỳ cho nghiêm chỉnh, đây là thái độ gì vậy? Con không vừa ý quyết định của trẫm sao?"

Dung Ngọc lập tức quyết định giả bệnh, sắc mặt lập tức tái nhợt, người khẽ lung lay, môi nở một nụ cười yếu ớt đầy vẻ đáng thương: "Nhi thần... Nhi thần thấy choáng đầu... Khiến phụ hoàng lo lắng, là nhi thần sai rồi..."

Nói xong, nàng hai mắt trắng dã lật ngược, cứ thế ngã xuống đất bất tỉnh.

Hoàng đế nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của nàng, lúc này mới sực nhớ ra thái tử vừa mới bị người ta ám sát, ngày hôm qua vất vả lắm mới cứu về được.

Tức Mặc Thần thong thả nhìn người nào đó đang nằm co ro nghiêng nghiêng trên đất, mi mắt vẫn còn run run, thong dong cất lời: "Thái tử mới gặp ám sát, thân thể không khỏe là điều khó tránh, chi bằng truyền Thái y tới xem đi."

Dung Ngọc trong lòng rít gào: Lũ dân đen này lúc nào cũng muốn hãm hại trẫm!

Chuyện nơi chân núi nàng còn chưa tính toán rõ ràng với Tức Mặc Thần, hắn ngược lại còn dám tiếp tục khıêυ khí©h nàng?

Đang thầm hậm hực, Dung Ngọc bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình bị nâng bổng lên không trung, sau đó...

Nàng bị người ta vác lên vai như vác một bao tải.

Bả vai cứng như đá ép vào bụng khiến nàng vô cùng hối hận, giá mà trên đường hồi cung vừa rồi nàng ăn nhiều thêm một chút, lúc này có thể phun ra đầy người hắn!

Cho hắn ghê tởm chết luôn đi!

Tức Mặc Thần cứ thế vác Dung Ngọc vào thiên điện, không biết Hoàng đế nghĩ gì cũng đi theo. Thái y được triệu tới, cẩn thận bắt mạch cho nàng.

Thái y nhíu mày thật sâu, tỉ mỉ xem xét tình hình của Dung Ngọc, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: "Xem tình trạng này, Thái tử hẳn là mất máu quá nhiều mà dẫn đến suy nhược. Không biết Thái tử có phải chịu thương thế rất nghiêm trọng hay không?"

Thái y cũng chỉ dám hỏi vậy, bởi ai cũng biết Dung Ngọc không thích người khác chạm vào mình, hắn không dám tự tiện kiểm tra.

Thái y không dám động tay, nhưng Bạch Thuật – người hôm qua tự mình thay y phục cho Dung Ngọc thì biết rõ, nàng ta ngơ ngác đáp: "Trên người điện hạ không hề có thương tích nào."

Thái y càng thêm khó hiểu: "Quái thật, vậy Thái tử vì sao lại mất máu nhiều như vậy? Ngươi chắc chắn đã kiểm tra kỹ càng cho điện hạ rồi chứ?"

"...Ừm." Bạch Thuật đỏ mặt, gật đầu thật khẽ.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Dung Ngọc một cái, trầm giọng hỏi: "Bao lâu thì nàng tỉnh lại được?"

“Thái tử chỉ là thể trạng suy nhược, lại thêm tâm tình dao động lớn, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại ngay thôi.” Thái y cung kính đáp.

Ánh mắt Tức Mặc Thần trở nên sâu xa, mang đầy ẩn ý.

Về phần Dung Ngọc, nàng lúc này cũng hơi hoang mang.

Không rõ là do bản thân nàng hay bởi đặc tính riêng của chủ nhân thân thể này, nàng phát hiện tốc độ lành thương của mình cực kỳ nhanh!

Lúc vừa tỉnh lại tại thế giới này, nàng chắc chắn nguyên chủ đã chịu thương thế rất nặng, nếu không sao lại có sự xuất hiện của nàng?

Ban đầu trên thân nàng vẫn còn chút dấu vết thương tích, thế mà chẳng mấy chốc đã khép miệng lành lặn.

Sau đó, nàng cùng Tức Mặc Thần... xảy ra chút chuyện không mấy trong sáng, sức lực của hắn lại chẳng hề nhỏ, vốn dĩ trên người nàng sẽ lưu lại vài vết tích, nhưng đến lúc tới Nam Âm Tự, tất cả những dấu vết ấy đều biến mất chẳng còn sót lại chút gì.

Nói thật, việc này khiến Dung Ngọc trong lòng thả lỏng hơn rất nhiều.

Cảm thấy giả ngất cũng được kha khá lâu, Dung Ngọc mới từ từ mở mắt ra, dáng vẻ mơ màng ngơ ngẩn. Đập vào mắt nàng ngay lúc này là Hoàng đế cùng Tức Mặc Thần. Nàng nhẹ giọng hỏi với vẻ đầy yếu ớt và ngỡ ngàng:

“Phụ hoàng, Hoàng thúc… Ta… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bổn vương nghe nói thái tử bị người ám sát, còn rơi xuống vực sâu, vậy mà chẳng hề có lấy một vết thương, quả thật khiến bổn vương vô cùng kinh ngạc.” Tức Mặc Thần giọng điệu nhẹ bẫng, thế nhưng từng lời thốt ra đều giống như một quả bom nổ chậm, mạnh mẽ gieo xuống lòng người một mối nghi ngờ.

3

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.