0 chữ
Chương 52
Chương 37
Cả nhà mẹ nuôi có vẻ rất hài lòng, ăn uống ngon lành.
Sau bữa cơm, mẹ Từ cầm hộp sữa bột lúa mạch cô mang tới, ở trong sân lớn tiếng khen con gái hiếu thuận biết điều, ngay sau đó lại đem đồ nhét vào ngực cô: “Con bé này, sao phải khách sáo với mẹ nuôi? Đồ quý thế này, con giữ lại mà uống. Lần sau đừng có mang gì tới nữa, mẹ sẽ giận đấy.”
Không để Kiều Minh Nguyệt từ chối, mẹ Từ đã tiễn cô về lại khu nhà thanh niên trí thức.
Nhìn bóng mẹ Từ khuất dần, Kiều Minh Nguyệt thở dài bất lực. Chỉ còn cách đợi bưu phẩm của anh trai tới rồi lén bỏ thêm đồ vào cho nhà mẹ nuôi vậy.
Cả ngày hôm nay, không ai cô “chăm sóc” thành công cả!
Cô nhìn về căn nhà tranh xa xa, vẫn tối om như mấy ngày qua. Tiếng la hét của mẹ Tạ cũng chỉ vang lên lác đác. Cô đã nhiều lần định sang xem thế nào, nhưng Tạ Lệ liệu có muốn để cô chứng kiến cảnh tượng thê thảm của anh không?
Ôi.
Lòng Kiều Minh Nguyệt rối bời. Cô không vào nhà ngay mà đi qua đi lại trước cổng, hy vọng sẽ gặp được Tạ Lệ.
Vừa nghĩ thế, cô đã thấy một bóng dáng cao gầy khựng lại trên con đường phía xa.
Bắt được rồi!
Kiều Minh Nguyệt khoanh tay, đứng chờ anh đi tới.
Tạ Lệ không bỏ chạy, nhưng lúc đến gần, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng, chẳng buồn liếc cô lấy một cái.
“Tạ Lệ.” Vất vả lắm mới gặp được anh, Kiều Minh Nguyệt tất nhiên không dễ dàng bỏ qua. Nôn nóng, cô nắm lấy tay anh.
Đầu ngón tay mềm mại của cô áp vào lòng bàn tay thô ráp của Tạ Lệ. Toàn thân anh bất giác căng lại, lập tức rụt tay về.
“Có chuyện gì?” Trong bóng đêm, giọng anh lạnh lùng, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Kiều Minh Nguyệt chẳng hề sợ anh, ngẩng đầu, tức giận hỏi: “Phải có chuyện mới tìm được anh sao? Anh trốn em lâu vậy rồi, không thấy mệt à?”
“Anh không trốn.”
“Anh có trốn!”
Tạ Lệ im lặng đầu hàng: “Không có chuyện gì thì tôi về đây.”
“Có chứ!” Thấy anh bắt đầu mềm lòng, giọng cô pha chút uất ức: “Em biết là anh đã mang thuốc cho em. Thuốc đó rất hiệu quả, tay em đã khỏi rồi. Cảm ơn anh.”
Giọng nói của cô nghe đáng thương đến mức Tạ Lệ định phủ nhận rằng không phải mình mang thuốc, nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào trong.
Làm sao anh thắng được cô chứ?
Thấy anh không nói gì, Kiều Minh Nguyệt càng được đà, ngọt ngào kể khổ: “Anh ăn cơm chưa? Em ăn rồi, nhưng mà dở lắm.”
Giọng cô mềm mại, thân thiết, như muốn người ta dâng cả thế giới cho cô.
Có lẽ ánh trăng làm người ta mụ mị. Hiếm khi Tạ Lệ không quay đầu bỏ đi ngay: “Bây giờ đói không?”
Kiều Minh Nguyệt gật đầu: “Đói.”
Tạ Lệ siết chặt quai hàm, lục trong áo ra một gói giấy. “Ăn không?”
Cô khẽ hít mùi thịt thơm phức từ gói giấy, đôi mắt sáng rực nhìn anh: “Anh chưa ăn tối phải không?”
Nếu đây là bữa tối của anh, cô không thể nhận. Nhưng... thơm quá!
“...Ăn rồi.” Giọng anh không được tự nhiên.
Lý trí thì do dự, nhưng tay cô lại nhanh nhẹn nhận lấy gói giấy. Khi chạm phải những đốt ngón tay khô ráp của Tạ Lệ, cô thì thầm: “Cảm ơn.”
Tạ Lệ như bị bỏng, lập tức rút tay về: “Anh đi đây.”
Hôm nay tiến triển lớn! Kiều Minh Nguyệt cười vui vẻ: “Tạ Lệ, anh tốt thật đấy.”
“...”
“Anh còn từng cứu em. Vết sẹo trên cổ chân anh là do lần đó, đúng không?” Cô chỉ vào vết sẹo trên chân anh. “Tạ Lệ, giờ nó còn đau không?”
Mãi đến mấy ngày trước, cô mới nhớ ra Tạ Lệ chính là ân nhân cứu mạng hồi nhỏ của mình.
“...Không đau.”
“Anh cứu em, chúng ta đã là bạn từ lâu rồi. Làm sao anh có thể tránh mặt bạn bè được?” Kiều Minh Nguyệt trách móc.
Thấy Tạ Lệ vẫn im lặng, Kiều Minh Nguyệt tiếp tục: “Em còn cá cược với bà Triệu khó ưa kia, rằng ai ở gần anh sẽ gặp may mắn. Anh cố ý tránh mặt em để em thua cược à?”
Nếu Tề Thiệu Huy có mặt, chắc chắn sẽ thắc mắc làm sao một người thông minh như Tạ Lệ lại bị những lời vô lý như vậy làm choáng váng.
Nhưng cậu không ở đây, không ai có thể nhìn ra được nên Tạ Lệ im lặng không nói gì.
Kiều Minh Nguyệt kết luận: “Tạ Lệ, đã là ân nhân cứu mạng thì cả đời phải có trách nhiệm. Anh phải để em thắng cược, nên từ giờ không được tránh mặt em, không được giả vờ không quen, nghe rõ chưa?”
Sau bữa cơm, mẹ Từ cầm hộp sữa bột lúa mạch cô mang tới, ở trong sân lớn tiếng khen con gái hiếu thuận biết điều, ngay sau đó lại đem đồ nhét vào ngực cô: “Con bé này, sao phải khách sáo với mẹ nuôi? Đồ quý thế này, con giữ lại mà uống. Lần sau đừng có mang gì tới nữa, mẹ sẽ giận đấy.”
Không để Kiều Minh Nguyệt từ chối, mẹ Từ đã tiễn cô về lại khu nhà thanh niên trí thức.
Nhìn bóng mẹ Từ khuất dần, Kiều Minh Nguyệt thở dài bất lực. Chỉ còn cách đợi bưu phẩm của anh trai tới rồi lén bỏ thêm đồ vào cho nhà mẹ nuôi vậy.
Cả ngày hôm nay, không ai cô “chăm sóc” thành công cả!
Cô nhìn về căn nhà tranh xa xa, vẫn tối om như mấy ngày qua. Tiếng la hét của mẹ Tạ cũng chỉ vang lên lác đác. Cô đã nhiều lần định sang xem thế nào, nhưng Tạ Lệ liệu có muốn để cô chứng kiến cảnh tượng thê thảm của anh không?
Lòng Kiều Minh Nguyệt rối bời. Cô không vào nhà ngay mà đi qua đi lại trước cổng, hy vọng sẽ gặp được Tạ Lệ.
Vừa nghĩ thế, cô đã thấy một bóng dáng cao gầy khựng lại trên con đường phía xa.
Bắt được rồi!
Kiều Minh Nguyệt khoanh tay, đứng chờ anh đi tới.
Tạ Lệ không bỏ chạy, nhưng lúc đến gần, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng, chẳng buồn liếc cô lấy một cái.
“Tạ Lệ.” Vất vả lắm mới gặp được anh, Kiều Minh Nguyệt tất nhiên không dễ dàng bỏ qua. Nôn nóng, cô nắm lấy tay anh.
Đầu ngón tay mềm mại của cô áp vào lòng bàn tay thô ráp của Tạ Lệ. Toàn thân anh bất giác căng lại, lập tức rụt tay về.
“Có chuyện gì?” Trong bóng đêm, giọng anh lạnh lùng, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Kiều Minh Nguyệt chẳng hề sợ anh, ngẩng đầu, tức giận hỏi: “Phải có chuyện mới tìm được anh sao? Anh trốn em lâu vậy rồi, không thấy mệt à?”
“Anh có trốn!”
Tạ Lệ im lặng đầu hàng: “Không có chuyện gì thì tôi về đây.”
“Có chứ!” Thấy anh bắt đầu mềm lòng, giọng cô pha chút uất ức: “Em biết là anh đã mang thuốc cho em. Thuốc đó rất hiệu quả, tay em đã khỏi rồi. Cảm ơn anh.”
Giọng nói của cô nghe đáng thương đến mức Tạ Lệ định phủ nhận rằng không phải mình mang thuốc, nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào trong.
Làm sao anh thắng được cô chứ?
Thấy anh không nói gì, Kiều Minh Nguyệt càng được đà, ngọt ngào kể khổ: “Anh ăn cơm chưa? Em ăn rồi, nhưng mà dở lắm.”
Giọng cô mềm mại, thân thiết, như muốn người ta dâng cả thế giới cho cô.
Có lẽ ánh trăng làm người ta mụ mị. Hiếm khi Tạ Lệ không quay đầu bỏ đi ngay: “Bây giờ đói không?”
Kiều Minh Nguyệt gật đầu: “Đói.”
Tạ Lệ siết chặt quai hàm, lục trong áo ra một gói giấy. “Ăn không?”
Nếu đây là bữa tối của anh, cô không thể nhận. Nhưng... thơm quá!
“...Ăn rồi.” Giọng anh không được tự nhiên.
Lý trí thì do dự, nhưng tay cô lại nhanh nhẹn nhận lấy gói giấy. Khi chạm phải những đốt ngón tay khô ráp của Tạ Lệ, cô thì thầm: “Cảm ơn.”
Tạ Lệ như bị bỏng, lập tức rút tay về: “Anh đi đây.”
Hôm nay tiến triển lớn! Kiều Minh Nguyệt cười vui vẻ: “Tạ Lệ, anh tốt thật đấy.”
“...”
“Anh còn từng cứu em. Vết sẹo trên cổ chân anh là do lần đó, đúng không?” Cô chỉ vào vết sẹo trên chân anh. “Tạ Lệ, giờ nó còn đau không?”
Mãi đến mấy ngày trước, cô mới nhớ ra Tạ Lệ chính là ân nhân cứu mạng hồi nhỏ của mình.
“...Không đau.”
“Anh cứu em, chúng ta đã là bạn từ lâu rồi. Làm sao anh có thể tránh mặt bạn bè được?” Kiều Minh Nguyệt trách móc.
Thấy Tạ Lệ vẫn im lặng, Kiều Minh Nguyệt tiếp tục: “Em còn cá cược với bà Triệu khó ưa kia, rằng ai ở gần anh sẽ gặp may mắn. Anh cố ý tránh mặt em để em thua cược à?”
Nếu Tề Thiệu Huy có mặt, chắc chắn sẽ thắc mắc làm sao một người thông minh như Tạ Lệ lại bị những lời vô lý như vậy làm choáng váng.
Nhưng cậu không ở đây, không ai có thể nhìn ra được nên Tạ Lệ im lặng không nói gì.
Kiều Minh Nguyệt kết luận: “Tạ Lệ, đã là ân nhân cứu mạng thì cả đời phải có trách nhiệm. Anh phải để em thắng cược, nên từ giờ không được tránh mặt em, không được giả vờ không quen, nghe rõ chưa?”
2
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
