0 chữ
Chương 51
Chương 36
Thật phiền! Người mình muốn gặp thì không thấy đâu, người không muốn gặp lại cứ đυ.ng ngay.
Dù có ghét đến đâu cũng phải cố bóp mũi ngồi cùng một xe
Nhưng xe bò chỉ có bấy nhiêu chỗ, Kiều Minh Nguyệt đành nhẫn nhịn, ngồi ở góc xa nhất và tiếp tục trò chuyện với Nhϊếp Mạn Lệ.
Đi được nửa đường, Triệu Hựu Tổ lại thúc mẹ mình, Triệu Nguyên Tú không thể không bắt chuyện: “Thanh niên trí thức Kiều, thật khéo quá, gặp cô ở đây. Cô lên thị trấn làm gì đấy, ần sau đừng gọi điện tốn kém thế, giữ tiền sau này về nhà chồng, người ta sẽ nể trọng cô hơn.”
Chờ thanh niên trí thức Kiều này thành đôi với con trai mình, phải dạy dỗ lại cái tính tiêu xài phung phí này mới được.
Viết lá thư đã tốn kém rồi mà còn gọi điện thoại nữa, như thế làm sao mà sống nổi.
Lại nói bà ta cũng không vừa lòng Kiều Minh Nguyệt cho lắm, nếu không phải con trai bà ta thích muốn cô ấy làm con dâu, con nhóc này còn không xứng.
Đúng rồi, thanh niên trí thức Kiều này mới xuống nông thôn không bao lâu, Hựu Tổ sao lại để ý cô ta luôn được?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có gặp mặt ngày cãi nhau ngoài ruộng.
Hừ, đúng là đồ hồ ly tinh, rất biết quyến rũ đàn ông.
Mẹ Triệu lườm nguýt Kiều Minh Nguyệt một cái.
Kiều Minh Nguyệt nhìn sắc mặt bà ta thay đổi liên tục, tự mình cũng diễn xong một vở biến sắc mặt.
Cô tức l*иg ngực, cũng không nể nang gì: “Chuyện tôi gọi điện có liên quan gì đến bà? Bà rảnh quá không có việc gì làm à? Bà biết người muốn sống lâu quan trọng nhất là gì không?”
Kiều Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn hai mẹ con nhà kia: “... Là bớt lo chuyện người khác!”
Nhϊếp Mạn Lệ không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Cô...!” Mẹ Triệu tức đến phát run.
“Tôi làm sao?” Kiều Minh Nguyệt nhướng mày, không chút sợ hãi. “Còn nữa, bảo con trai bà đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm đó, nếu không tôi sẽ kiện cậu ta tội quấy rối!”
Triệu Hựu Tổ đỏ mặt tía tai, mẹ Triệu giận đến mức mặt biến sắc: “Cô nói bậy bạ gì đấy, cô nghĩ mình là ai? Chẳng qua chỉ là loại hồ ly tinh bám vào đồ ôn thần Tạ Lệ, mà cũng xứng đôi với con trai tôi à?”
Kiều Minh Nguyệt nhún vai, cười nhạt: “Đúng, con trai bà tốt lắm. Đẹp như cóc ghẻ, người thì thấp bé gầy gò. Muốn tìm vợ thì thử xuống hang kiếm xem có ai đồng ý không!”
Mẹ Triệu nghe ra ngay lời chế nhạo, giận đến bốc hỏa. Xe bò vừa dừng lại, bà ta liền giơ tay định đánh Kiều Minh Nguyệt.
Kiều Minh Nguyệt nhanh chóng né sang một bên rồi hét lớn về phía đồng ruộng:
“Mẹ nuôi ơi, bà Triệu lại bắt nạt con, bà ấy còn muốn đánh con nữa!”
Mẹ Từ ngay lập tức đứng thẳng người dậy, tay cầm lưỡi liềm, lao tới như cơn gió:
“Triệu Nguyên Tú kia, bà đây xử mày ngay bây giờ!”
Một trận áp đảo lại diễn ra. Kiều Minh Nguyệt ngồi xem hả hê, không dám chớp mắt.
Cáo mượn oai hùm thật sự quá sung sướиɠ!
Ngày mưa đánh trẻ, đánh một đứa cũng là đánh, đánh hai đứa cũng là đánh.
Nhân tiện, Kiều Minh Nguyệt đã mách với mẹ nuôi về gã đàn ông gầy gò và nhờn nhụa kia. Lần này không phải mẹ Từ ra tay mà hai người anh trai nổi giận như cá nóc, đêm đó họ vác bao tải trùm hắn lại, đánh cho một trận tơi bời rồi ném vào đống phân bò. Nhưng đó là chuyện sau này.
“Con gái, ăn đi nào.”
Hôm nay, mẹ Từ đặc biệt dặn Kiều Minh Nguyệt đến sớm, nói rằng anh hai lên núi săn được vài con chim, muốn bồi bổ cho cô.
Kiều Minh Nguyệt nhìn đĩa thịt chim trước mặt, vừa định nói không ăn thì bắt gặp ánh mắt của cả nhà. Bốn cặp mắt chăm chú nhìn cô đầy kỳ vọng.
“...Mọi người cũng ăn đi.” Cô miễn cưỡng gắp một miếng cho vào miệng, hương vị vẫn kỳ quặc như mọi khi.
Kiều Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt
Nhà này năm người, kể cả cô, chẳng ai biết nấu ăn ra hồn.
Nếu không nhờ trong không gian của cô vẫn còn chút đồ ăn dự trữ từ Thành Dung, thì đừng nói cho Tạ Lệ ăn ngon, chính cô còn có thể chết đói trước khi kế hoạch thành công.
Tình hình thế này không ổn, phải nghĩ cách mới được.
Dù có ghét đến đâu cũng phải cố bóp mũi ngồi cùng một xe
Nhưng xe bò chỉ có bấy nhiêu chỗ, Kiều Minh Nguyệt đành nhẫn nhịn, ngồi ở góc xa nhất và tiếp tục trò chuyện với Nhϊếp Mạn Lệ.
Đi được nửa đường, Triệu Hựu Tổ lại thúc mẹ mình, Triệu Nguyên Tú không thể không bắt chuyện: “Thanh niên trí thức Kiều, thật khéo quá, gặp cô ở đây. Cô lên thị trấn làm gì đấy, ần sau đừng gọi điện tốn kém thế, giữ tiền sau này về nhà chồng, người ta sẽ nể trọng cô hơn.”
Chờ thanh niên trí thức Kiều này thành đôi với con trai mình, phải dạy dỗ lại cái tính tiêu xài phung phí này mới được.
Viết lá thư đã tốn kém rồi mà còn gọi điện thoại nữa, như thế làm sao mà sống nổi.
Đúng rồi, thanh niên trí thức Kiều này mới xuống nông thôn không bao lâu, Hựu Tổ sao lại để ý cô ta luôn được?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có gặp mặt ngày cãi nhau ngoài ruộng.
Hừ, đúng là đồ hồ ly tinh, rất biết quyến rũ đàn ông.
Mẹ Triệu lườm nguýt Kiều Minh Nguyệt một cái.
Kiều Minh Nguyệt nhìn sắc mặt bà ta thay đổi liên tục, tự mình cũng diễn xong một vở biến sắc mặt.
Cô tức l*иg ngực, cũng không nể nang gì: “Chuyện tôi gọi điện có liên quan gì đến bà? Bà rảnh quá không có việc gì làm à? Bà biết người muốn sống lâu quan trọng nhất là gì không?”
Kiều Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn hai mẹ con nhà kia: “... Là bớt lo chuyện người khác!”
“Cô...!” Mẹ Triệu tức đến phát run.
“Tôi làm sao?” Kiều Minh Nguyệt nhướng mày, không chút sợ hãi. “Còn nữa, bảo con trai bà đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm đó, nếu không tôi sẽ kiện cậu ta tội quấy rối!”
Triệu Hựu Tổ đỏ mặt tía tai, mẹ Triệu giận đến mức mặt biến sắc: “Cô nói bậy bạ gì đấy, cô nghĩ mình là ai? Chẳng qua chỉ là loại hồ ly tinh bám vào đồ ôn thần Tạ Lệ, mà cũng xứng đôi với con trai tôi à?”
Kiều Minh Nguyệt nhún vai, cười nhạt: “Đúng, con trai bà tốt lắm. Đẹp như cóc ghẻ, người thì thấp bé gầy gò. Muốn tìm vợ thì thử xuống hang kiếm xem có ai đồng ý không!”
Mẹ Triệu nghe ra ngay lời chế nhạo, giận đến bốc hỏa. Xe bò vừa dừng lại, bà ta liền giơ tay định đánh Kiều Minh Nguyệt.
“Mẹ nuôi ơi, bà Triệu lại bắt nạt con, bà ấy còn muốn đánh con nữa!”
Mẹ Từ ngay lập tức đứng thẳng người dậy, tay cầm lưỡi liềm, lao tới như cơn gió:
“Triệu Nguyên Tú kia, bà đây xử mày ngay bây giờ!”
Một trận áp đảo lại diễn ra. Kiều Minh Nguyệt ngồi xem hả hê, không dám chớp mắt.
Cáo mượn oai hùm thật sự quá sung sướиɠ!
Ngày mưa đánh trẻ, đánh một đứa cũng là đánh, đánh hai đứa cũng là đánh.
Nhân tiện, Kiều Minh Nguyệt đã mách với mẹ nuôi về gã đàn ông gầy gò và nhờn nhụa kia. Lần này không phải mẹ Từ ra tay mà hai người anh trai nổi giận như cá nóc, đêm đó họ vác bao tải trùm hắn lại, đánh cho một trận tơi bời rồi ném vào đống phân bò. Nhưng đó là chuyện sau này.
“Con gái, ăn đi nào.”
Hôm nay, mẹ Từ đặc biệt dặn Kiều Minh Nguyệt đến sớm, nói rằng anh hai lên núi săn được vài con chim, muốn bồi bổ cho cô.
Kiều Minh Nguyệt nhìn đĩa thịt chim trước mặt, vừa định nói không ăn thì bắt gặp ánh mắt của cả nhà. Bốn cặp mắt chăm chú nhìn cô đầy kỳ vọng.
“...Mọi người cũng ăn đi.” Cô miễn cưỡng gắp một miếng cho vào miệng, hương vị vẫn kỳ quặc như mọi khi.
Kiều Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt
Nhà này năm người, kể cả cô, chẳng ai biết nấu ăn ra hồn.
Nếu không nhờ trong không gian của cô vẫn còn chút đồ ăn dự trữ từ Thành Dung, thì đừng nói cho Tạ Lệ ăn ngon, chính cô còn có thể chết đói trước khi kế hoạch thành công.
Tình hình thế này không ổn, phải nghĩ cách mới được.
9
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
