0 chữ
Chương 53
Chương 38
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười, nói thêm: “Anh im lặng là em coi như đồng ý nhé! Chờ chút, em có quà cho anh.”
Chẳng để Tạ Lệ kịp phản ứng, cô vui vẻ quay vào khu nhà thanh niên trí thức. Thực chất là bước vào không gian của mình.
Lục tìm một lúc, cô chọn được một gói bánh bông lan, vài hộp thịt hộp, mấy quả táo và đào. Nghĩ ngợi thêm, cô mang ra cả một quả dưa hấu lớn.
Mang quá nhiều, cô nhét hết vào một chiếc túi, tay bị siết đến trắng bệch.
Cô đẩy cả túi vào tay Tạ Lệ, tùy tiện phân loại: “Đây là bữa tối đổi lấy đồ ăn của anh, đây là quà cảm ơn vì thuốc, đây là phần thưởng vì anh nghe lời, còn cái này là để chúc mừng ngày chúng mình gặp lại.”
Nụ cười rạng rỡ của cô bừng sáng cả đêm tối: “Chúc mừng tái ngộ, Tạ Lệ.”
Trong căn nhà tranh tối tăm, Hướng Phương Linh lại ngồi đó, như bóng ma từ sâu thẳm. Tạ Lệ biết bà đang dõi theo mình.
Anh đặt túi thuốc lên bàn, rồi lẳng lặng vào phòng.
Túi quà toàn là những thứ ngọt ngào, chỉ có con gái mới thích.
Anh ngồi nhìn chúng rất lâu.
Bên ngoài, tiếng mắng chửi của mẹ vẫn y nguyên như mười mấy năm qua, nhưng hôm nay, chẳng còn lọt nổi vào tai anh.
Thật kỳ lạ, vậy mà lại có người vui mừng vì được gặp lại anh.
Kiều Minh Nguyệt trở về phòng, nhanh chân chạy ra cửa sổ để quan sát phản ứng của Tạ Lệ.
Cô thấy anh đứng im trên đường một lúc rồi quay người đi về nhà.
May quá, cuối cùng anh ấy cũng mang đồ đi, không để lại.
Kiều Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nở một nụ cười, tạo thành một lúm đồng tiền nhỏ xinh. Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng thu lại nụ cười, nhớ ra điều gì đó.
Cô đã nói chuyện với Tạ Lệ rồi, nhưng không chắc rằng sau khi suy nghĩ lại, anh ấy có quay về với dáng vẻ lạnh nhạt như thường hay không.
Ôi!
Lòng dạ đàn ông đúng là như kim đáy biển. Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Ngọn đèn dầu trên bàn nhảy múa vui vẻ, ánh sáng nhấp nháy như đang chọc ghẹo cô. Kiều Minh Nguyệt lắc đầu, vuốt nhẹ gói giấy mà cô vừa "đổi" được từ Tạ Lệ, xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Kệ đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Đối phó với Tạ Lệ, chỉ có thể bước từng bước mà tính.
Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Kiều Minh Nguyệt mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau trong sân. Nhưng cơn buồn ngủ kéo cô đi tiếp, và cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trở lại.
Mãi đến trưa, khi Lưu Tuyết Mai và Nhϊếp Mạn Lệ đến rủ cô ăn cơm cùng, Kiều Minh Nguyệt mới biết chuyện nấu ăn chung ở khu thanh niên trí thức đã hoàn toàn tan vỡ.
Nhϊếp Mạn Lệ vén mái tóc ngắn, nói ngắn gọn: “Vẫn là vì Đinh Diễm Hồng.”
Lưu Tuyết Mai tiếp lời: “Hôm nay đến lượt cô ta nấu, nhưng bữa sáng lại toàn nước loãng, ít lương thực. Thế là mọi người tức giận, cãi nhau to.”
Kiều Minh Nguyệt cau mày: “Cô ta thực sự bớt khẩu phần của mọi người sao?” Kiều Minh Nguyệt cảm thấy khó hiểu. Đinh Diễm Hồng đúng là nghĩ ai cũng dễ qua mặt? Hay cô ta tưởng mọi người nhẫn nhịn vì hòa khí nên sẽ không làm lớn chuyện chỉ vì chút lương thực?
Đối với người sống ở nông thôn, lương thực là thứ quý hơn cả mạng sống. Đã chạm đến lương thực của người khác, còn mong ai giữ hòa khí được sao?
Nhϊếp Mạn Lệ khẽ nhún vai, chẳng buồn nói thêm. Lưu Tuyết Mai thì thở dài: “Chẳng ai bắt được bằng chứng, nhưng mọi người đều biết rõ trong lòng. Trước đây đã có tranh cãi vì chuyện ăn nhiều hay ít, nhưng hành động của Đinh Diễm Hồng lần này khiến ai cũng chán ngán. Giờ mọi người không muốn ăn chung nữa. Hoặc tự nấu riêng, hoặc tìm người hợp tính để ăn cùng. Tôi và Mạn Lệ đã bàn với nhau sẽ nấu chung. Minh Nguyệt, cậu có muốn cùng chúng tôi không?”
Nhϊếp Mạn Lệ thẳng thắn nói thêm: “Tôi sợ cậu ăn đồ mình nấu rồi ngộ độc mất thôi.”
Kiều Minh Nguyệt: “...” Bực thật, nhưng không thể cãi lại được.
Sau một thoáng suy nghĩ, cô vẫn từ chối khéo: “Chị Tuyết Mai, Mạn Lệ, cảm ơn hai người đã quan tâm, nhưng mình có kế hoạch khác.”
Chẳng để Tạ Lệ kịp phản ứng, cô vui vẻ quay vào khu nhà thanh niên trí thức. Thực chất là bước vào không gian của mình.
Lục tìm một lúc, cô chọn được một gói bánh bông lan, vài hộp thịt hộp, mấy quả táo và đào. Nghĩ ngợi thêm, cô mang ra cả một quả dưa hấu lớn.
Mang quá nhiều, cô nhét hết vào một chiếc túi, tay bị siết đến trắng bệch.
Cô đẩy cả túi vào tay Tạ Lệ, tùy tiện phân loại: “Đây là bữa tối đổi lấy đồ ăn của anh, đây là quà cảm ơn vì thuốc, đây là phần thưởng vì anh nghe lời, còn cái này là để chúc mừng ngày chúng mình gặp lại.”
Nụ cười rạng rỡ của cô bừng sáng cả đêm tối: “Chúc mừng tái ngộ, Tạ Lệ.”
Trong căn nhà tranh tối tăm, Hướng Phương Linh lại ngồi đó, như bóng ma từ sâu thẳm. Tạ Lệ biết bà đang dõi theo mình.
Túi quà toàn là những thứ ngọt ngào, chỉ có con gái mới thích.
Anh ngồi nhìn chúng rất lâu.
Bên ngoài, tiếng mắng chửi của mẹ vẫn y nguyên như mười mấy năm qua, nhưng hôm nay, chẳng còn lọt nổi vào tai anh.
Thật kỳ lạ, vậy mà lại có người vui mừng vì được gặp lại anh.
Kiều Minh Nguyệt trở về phòng, nhanh chân chạy ra cửa sổ để quan sát phản ứng của Tạ Lệ.
Cô thấy anh đứng im trên đường một lúc rồi quay người đi về nhà.
May quá, cuối cùng anh ấy cũng mang đồ đi, không để lại.
Kiều Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nở một nụ cười, tạo thành một lúm đồng tiền nhỏ xinh. Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng thu lại nụ cười, nhớ ra điều gì đó.
Cô đã nói chuyện với Tạ Lệ rồi, nhưng không chắc rằng sau khi suy nghĩ lại, anh ấy có quay về với dáng vẻ lạnh nhạt như thường hay không.
Lòng dạ đàn ông đúng là như kim đáy biển. Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Ngọn đèn dầu trên bàn nhảy múa vui vẻ, ánh sáng nhấp nháy như đang chọc ghẹo cô. Kiều Minh Nguyệt lắc đầu, vuốt nhẹ gói giấy mà cô vừa "đổi" được từ Tạ Lệ, xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Kệ đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Đối phó với Tạ Lệ, chỉ có thể bước từng bước mà tính.
Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Kiều Minh Nguyệt mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau trong sân. Nhưng cơn buồn ngủ kéo cô đi tiếp, và cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trở lại.
Mãi đến trưa, khi Lưu Tuyết Mai và Nhϊếp Mạn Lệ đến rủ cô ăn cơm cùng, Kiều Minh Nguyệt mới biết chuyện nấu ăn chung ở khu thanh niên trí thức đã hoàn toàn tan vỡ.
Nhϊếp Mạn Lệ vén mái tóc ngắn, nói ngắn gọn: “Vẫn là vì Đinh Diễm Hồng.”
Kiều Minh Nguyệt cau mày: “Cô ta thực sự bớt khẩu phần của mọi người sao?” Kiều Minh Nguyệt cảm thấy khó hiểu. Đinh Diễm Hồng đúng là nghĩ ai cũng dễ qua mặt? Hay cô ta tưởng mọi người nhẫn nhịn vì hòa khí nên sẽ không làm lớn chuyện chỉ vì chút lương thực?
Đối với người sống ở nông thôn, lương thực là thứ quý hơn cả mạng sống. Đã chạm đến lương thực của người khác, còn mong ai giữ hòa khí được sao?
Nhϊếp Mạn Lệ khẽ nhún vai, chẳng buồn nói thêm. Lưu Tuyết Mai thì thở dài: “Chẳng ai bắt được bằng chứng, nhưng mọi người đều biết rõ trong lòng. Trước đây đã có tranh cãi vì chuyện ăn nhiều hay ít, nhưng hành động của Đinh Diễm Hồng lần này khiến ai cũng chán ngán. Giờ mọi người không muốn ăn chung nữa. Hoặc tự nấu riêng, hoặc tìm người hợp tính để ăn cùng. Tôi và Mạn Lệ đã bàn với nhau sẽ nấu chung. Minh Nguyệt, cậu có muốn cùng chúng tôi không?”
Nhϊếp Mạn Lệ thẳng thắn nói thêm: “Tôi sợ cậu ăn đồ mình nấu rồi ngộ độc mất thôi.”
Kiều Minh Nguyệt: “...” Bực thật, nhưng không thể cãi lại được.
Sau một thoáng suy nghĩ, cô vẫn từ chối khéo: “Chị Tuyết Mai, Mạn Lệ, cảm ơn hai người đã quan tâm, nhưng mình có kế hoạch khác.”
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
