TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

Nhắc đến Đinh Diễm Hồng, Kiều Minh Nguyệt chẳng thấy ngạc nhiên.

Nhìn bộ dạng chán nản của Nhϊếp Mạn Lệ, cô an ủi: “Thôi, đừng bực nữa. Tự nấu ăn cũng tốt mà, muốn ăn gì thì ăn, thích thế còn gì.”

Nhϊếp Mạn Lệ nhớ tới mấy món ăn không biết gọi tên là gì của Kiều Minh Nguyệt, trợn mắt: “Câu này người khác nói thì tớ tin, chứ cậu mà cũng dám nói hả?”

Kiều Minh Nguyệt: “...”

Không biết nấu ăn thì cô biết làm gì được chứ? Cô cũng tuyệt vọng lắm rồi!

Xe bò chậm rãi lắc lư đến trấn. Kiều Minh Nguyệt khách sáo lấy hai viên kẹo sữa ra biếu chú Mã, người lái xe, rồi quay sang dặn Nhϊếp Mạn Lệ một tiếng trước khi đi tới bưu điện.

Cô gọi điện về nhà máy dược, nhưng không may không liên lạc được với bà Phụng. Ngược lại, anh trai cô, Kiều Minh Xuyên, đã gửi cho cô hai lá thư và một tờ phiếu tiền một trăm đồng.

Hai lá thư dày cộp, bên trong đầy rẫy những câu hỏi và dặn dò đủ điều, thậm chí còn nhắc cô nhớ uống nước đến mấy dòng.

Cuối thư, anh trai còn nói đã gửi quà cho cô và gia đình mẹ nuôi, dặn cô nhớ để ý vì đường vận chuyển có thể chậm.

Kiều Minh Nguyệt phì cười. Nếu lính của anh biết ông anh nghiêm nghị của họ ngoài đời lại là một bà mẹ càm ràm thế này, không biết họ sẽ có biểu cảm ra sao.

Cằn nhằn thì cằn nhằn, nhưng Kiều Minh Nguyệt vẫn cẩn thận cất thư đi. Sau đó, cô viết thư hồi âm rồi mới bước ra khỏi bưu điện.

Nhϊếp Mạn Lệ đã mua xong nồi ở hợp tác xã, còn Kiều Minh Nguyệt thì không cần mua gì, nên cả hai trở lại xe bò.

Đại khái nhờ hai viên kẹo khi nãy, chú Mã trở nên vui vẻ hơn hẳn. Ông không chỉ giúp đặt nồi lên xe mà còn bắt chuyện thân mật với họ.

Ông nhìn Kiều Minh Nguyệt đi tay không, hỏi: “Thanh niên trí thức Kiều, đi một chuyến mà không mua gì à?”

Mới đến đây, nhiều thanh niên trí thức chưa quen khổ, lần nào lên trấn cũng xách về đầy túi lớn túi nhỏ. Nhưng Kiều Kiều Minh Nguyệt lại khác.

Kiều Minh Nguyệt mỉm cười: “Những thứ cần mua lần trước cháu đã mua rồi. Lần này chỉ lên để gọi điện thôi.”

Chú Mã gật gù.

Ông cũng chỉ hỏi vu vơ thôi. Không mua gì thì càng tốt, bò của ông là báu vật, mang nhiều đồ quá lại mệt nó.

Khi cuộc trò chuyện vừa dừng lại, bỗng có ai đó muốn chen vào.

Triệu Hựu Tổ nhìn Kiều Minh Nguyệt từ khi cô bước tới, ánh mắt như dán chặt vào cô, không cách nào rời ra được.

Thanh niên trí thức đến từ thành phố, lại xinh đẹp, còn đeo đồng hồ và mặc váy, điều kiện tốt như vậy... Nếu cô ấy mà chịu lấy mình...

Triệu Hựu Tổ không nhịn được, thúc khuỷu tay vào mẹ Triệu Nguyên Tú.

Triệu Nguyên Tú chưa kịp phản ứng lại, bị đẩy suýt ngã, cáu kỉnh mắng: “Mày làm cái gì thế, muốn xô ngã mẹ mày à?”

“Mẹ, hóa ra thanh niên trí thức Kiều có điều kiện như vậy, mẹ thấy không? Gọi điện tốn kém mà cô ấy còn dám gọi.” Triệu Hựu Tổ nóng nảy.

“Có ý gì?” Mẹ Triệu híp mắt lại: “Muốn gì nói thẳng ra xem nào, đừng vòng vo.”

Triệu Hựu Tổ thầm mắng mẹ mình không có mắt nhìn: “Con đến tuổi lấy vợ rồi, phải tìm ai xứng đáng với mình chứ!”

“Ý của mày là...” Triệu Nguyên Tú chợt hiểu ra.

Bà ta nhìn về phía Kiều Minh Nguyệt, lòng hơi do dự.

Cô ấy thì đẹp đấy, nhà lại có tiền, nhưng còn cái gia đình mẹ nuôi khó chịu của cô ta...

Mẹ Triệu vẫn hơi do dự nói: “Cũng coi như xứng với mày, nhưng nếu hai đứa thành đôi, chẳng phải mẹ lại thành thông gia với Vương Tam Ni à?”

Nói đến đây, bà ta lại quay qua con trai. Nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của nó dán chặt vào Kiều Minh Nguyệt, bà ta không nhịn được nữa, giơ tay đập mạnh vào lưng Triệu Hựu Tổ: “Thằng ranh con, nhìn cái gì mà nhìn!”

Triệu Hựu Tổ đau điếng, kêu lên: “Mẹ, mẹ làm gì vậy!”

Tiếng cậu ta to đến mức thu hút ánh mắt của ba người bên kia. Bây giờ Kiều Minh Nguyệt mới phát hiện dưới bóng cây có hai người ngồi.

Cô nhíu mày, khó chịu liếc họ rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Cô còn chưa quên bà Triệu này nói Tạ Lệ như thế nào.

4

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.