0 chữ
Chương 11
Chương 11
Khoan đã, sao lại lôi cả Giang Dật vào đây?
Giang Tự Tản ngẩng đầu, nhìn mẹ nghi hoặc: "Sao mẹ lại nhắc đến Giang Dật? Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy à?"
Ninh Văn Nhân ôm con, kể sơ tình hình ban nãy.
Nói xong, chị khẽ lắc con, tiếp tục hỏi: "Con thấy có phải Tiểu Dật hơi để tâm đến dì Quỳnh Hoa, nên mới thăm dò chuyện cưới xin không?"
Nghe vậy, Giang Tự Tản bỗng hiểu ra, vì sao Giang Dật biết thân phận mình rồi lại trở nên xa cách. Rất có thể, như mẹ đoán, cô ấy lo rằng nếu kết hôn, sẽ có thêm một đứa con cùng chia sẻ sự quan tâm của mẹ mình.
Dù sao thì, ai cũng chẳng mong có thêm người đến chia mất tình thương độc nhất từ mẹ.
Giang Tự Tản khẽ gật đầu: "Có lẽ vậy, bởi vì dì Quỳnh Hoa là mẹ ruột của cô ấy mà." Cô ngừng lại, rồi nhấn mạnh: "Là người thân duy nhất của cô ấy."
Ninh Văn Nhân nghe con gái nói, đưa tay vuốt mái tóc Giang Tự Tản, mỉm cười dịu dàng: "Vậy à... thế thì cũng tốt. Mẹ còn lo Tiểu Dật không thích dì Quỳnh Hoa của con cơ. Giờ xem ra, thế này cũng đâu tệ."
Dù sao thì Giang Quỳnh Hoa cũng là người thân duy nhất còn lại của Giang Dật. Nếu con bé không thể chấp nhận, đối với cả hai bên đều chẳng dễ dàng gì.
Giang Tự Tản khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Nếu dọn sang ở chung, có lẽ cô nên sớm nói rõ thái độ với Giang Dật: Rằng mình không hề muốn tranh giành tình thương của dì Quỳnh Hoa, cũng chẳng có ý định trở thành con gái của bà. Việc mẹ qua lại với dì Quỳnh Hoa là chuyện của mẹ, không liên quan đến cô.
Giữa hai người bọn họ, vốn chẳng cần đến "ghét bỏ" làm gì. Ít nhất, khi cùng sống dưới một mái nhà, không nên để quan hệ trở nên quá tệ.
Trong khi đó, kẻ khởi nguồn – Giang Dật – hoàn toàn không hề nghĩ rằng một câu hỏi vu vơ của mình lại khiến ba người kia đồng loạt suy nghĩ sâu xa đến vậy. Trời đất chứng giám, cô chẳng để tâm đến "tình mẫu tử" từ Giang Quỳnh Hoa, cũng không phản đối bà và Ninh Văn Nhân dựng nên một gia đình mới.
Cô chỉ đơn giản muốn... giữ mạng mình thôi.
Mấy ngày sau, Giang Dật vẫn duy trì trạng thái "tiêu hao thấp", cố gắng lẩn tránh, giả vờ như chẳng quen biết Giang Tự Tản, coi nhau như người xa lạ.
Thế nhưng, xét đến quan hệ của hai gia đình, chuyện "không gặp" rõ ràng là bất khả thi.
Đến trưa thứ Sáu, khi đang ăn cơm trong căn-tin trường, Giang Dật nhận được điện thoại của Giang Quỳnh Hoa.
Trong tiếng ồn ào của căn-tin, giọng nói lải nhải của bà từ đầu dây bên kia truyền tới: "Hôm nay đồ đạc của dì Ninh con đã dọn hết sang rồi, giờ mẹ với dì ấy đang bận sắp xếp."
Giang Dật thầm khinh bỉ trong lòng: Bà chẳng phải cái kiểu tổng tài ngày ngày tăng ca sao? Giờ thì hay rồi, bạn gái vừa đến, đừng nói tăng ca, ngay cả đi làm bà cũng chẳng tha thiết.
Cô khẽ "ờ" một tiếng, Giang Quỳnh Hoa lại tiếp tục: "Mẹ với dì Ninh bàn rồi, thấy hôm nay là lần đầu tiên bốn người chúng ta chính thức gặp mặt..."
Trong đầu Giang Dật lập tức phản bác: Không phải bốn, mà là mình tôi phải chính thức đối mặt ba người các người!
"Trong tình huống này, ăn cơm ở nhà là hợp nhất, vừa ấm cúng. Tối nay, con với Tản Tản đi chung xe về nhé, để Tiểu Tần đưa hai đứa."
Câu "được chứ" cuối cùng kia, lộ rõ bộ dạng dè dặt lo sợ của một "gà mẹ tập sự".
Giang Dật nghe mà dở khóc dở cười. Vốn tránh còn không kịp, nay lại bị ép phải ngồi chung xe với Giang Tự Tản. Cô đành ậm ừ cho qua, rồi cố ý nói: "Hay ngài gọi cho Giang Tự Tản luôn đi. Như vậy mới chính thức, thể hiện thành ý."
Giang Quỳnh Hoa nghe thế liền đáp liên hồi: "Được, được, được."
Nhìn bộ dáng "gà mái" của bà, Giang Dật thực sự chịu không nổi. Cô vội cúp máy: "Không còn gì thì tôi cúp đây, gà rán của tôi sắp nguội rồi."
"Ừ, con ăn ngon miệng nhé, bye bye."
"Bye." Giang Dật nói xong dứt khoát ngắt máy.
Cúp điện thoại, cô chọt chọt miếng gà rán trước mặt, nghĩ đến tối phải về cùng Giang Tự Tản, trong lòng bỗng thấy nặng nề.
Có phải ảo giác không, mà miếng gà rán vừa rồi còn thơm ngậy, giờ cũng bỗng thành nhạt nhẽo.
Đúng là phụ huynh đáng ghét, muốn hàn gắn "tình bạn nhỏ" mà toàn nghĩ ra mấy trò oái oăm! Càng oái oăm là, Giang Dật còn chẳng thể từ chối. Nghẹn khuất đến mức tức nổ cả l*иg ngực.
Người ta nói: "Họa vô đơn chí." Khi bạn đang buồn vì một chuyện, thì những chuyện buồn khác cũng sẽ nối đuôi kéo đến.
Đang lúc Giang Dật còn khổ sở nghĩ cách làm sao để né Giang Tự Tản, một vị khách không mời đã tìm tới.
Một giọng chua chát vang lên từ trên đầu: "Ơ kìa, chẳng phải đây là nữ hiệp nghĩa khí của trường ta sao? Lại ngồi ăn một mình à, vẫn chưa kiếm được bạn hả?"
Cái giọng điệu đó, nghe đã thấy khó chịu.
Giang Dật ngẩng đầu, nhìn thấy người đến.
Hóa ra là con nhỏ cao kều mấy hôm trước vừa bị cô đè tường dạy dỗ trong nhà vệ sinh. Giờ thì nó chống khay thức ăn, lôi theo hai ba đứa khác đứng trước mặt, giọng điệu khinh khỉnh.
Cảnh tượng này quá quen thuộc – y như trong mấy bộ phim học đường, ngay trước khi màn bắt nạt bùng nổ.
Giang Tự Tản ngẩng đầu, nhìn mẹ nghi hoặc: "Sao mẹ lại nhắc đến Giang Dật? Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy à?"
Ninh Văn Nhân ôm con, kể sơ tình hình ban nãy.
Nói xong, chị khẽ lắc con, tiếp tục hỏi: "Con thấy có phải Tiểu Dật hơi để tâm đến dì Quỳnh Hoa, nên mới thăm dò chuyện cưới xin không?"
Nghe vậy, Giang Tự Tản bỗng hiểu ra, vì sao Giang Dật biết thân phận mình rồi lại trở nên xa cách. Rất có thể, như mẹ đoán, cô ấy lo rằng nếu kết hôn, sẽ có thêm một đứa con cùng chia sẻ sự quan tâm của mẹ mình.
Dù sao thì, ai cũng chẳng mong có thêm người đến chia mất tình thương độc nhất từ mẹ.
Giang Tự Tản khẽ gật đầu: "Có lẽ vậy, bởi vì dì Quỳnh Hoa là mẹ ruột của cô ấy mà." Cô ngừng lại, rồi nhấn mạnh: "Là người thân duy nhất của cô ấy."
Dù sao thì Giang Quỳnh Hoa cũng là người thân duy nhất còn lại của Giang Dật. Nếu con bé không thể chấp nhận, đối với cả hai bên đều chẳng dễ dàng gì.
Giang Tự Tản khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Nếu dọn sang ở chung, có lẽ cô nên sớm nói rõ thái độ với Giang Dật: Rằng mình không hề muốn tranh giành tình thương của dì Quỳnh Hoa, cũng chẳng có ý định trở thành con gái của bà. Việc mẹ qua lại với dì Quỳnh Hoa là chuyện của mẹ, không liên quan đến cô.
Giữa hai người bọn họ, vốn chẳng cần đến "ghét bỏ" làm gì. Ít nhất, khi cùng sống dưới một mái nhà, không nên để quan hệ trở nên quá tệ.
Cô chỉ đơn giản muốn... giữ mạng mình thôi.
Mấy ngày sau, Giang Dật vẫn duy trì trạng thái "tiêu hao thấp", cố gắng lẩn tránh, giả vờ như chẳng quen biết Giang Tự Tản, coi nhau như người xa lạ.
Thế nhưng, xét đến quan hệ của hai gia đình, chuyện "không gặp" rõ ràng là bất khả thi.
Đến trưa thứ Sáu, khi đang ăn cơm trong căn-tin trường, Giang Dật nhận được điện thoại của Giang Quỳnh Hoa.
Trong tiếng ồn ào của căn-tin, giọng nói lải nhải của bà từ đầu dây bên kia truyền tới: "Hôm nay đồ đạc của dì Ninh con đã dọn hết sang rồi, giờ mẹ với dì ấy đang bận sắp xếp."
Cô khẽ "ờ" một tiếng, Giang Quỳnh Hoa lại tiếp tục: "Mẹ với dì Ninh bàn rồi, thấy hôm nay là lần đầu tiên bốn người chúng ta chính thức gặp mặt..."
Trong đầu Giang Dật lập tức phản bác: Không phải bốn, mà là mình tôi phải chính thức đối mặt ba người các người!
"Trong tình huống này, ăn cơm ở nhà là hợp nhất, vừa ấm cúng. Tối nay, con với Tản Tản đi chung xe về nhé, để Tiểu Tần đưa hai đứa."
Câu "được chứ" cuối cùng kia, lộ rõ bộ dạng dè dặt lo sợ của một "gà mẹ tập sự".
Giang Dật nghe mà dở khóc dở cười. Vốn tránh còn không kịp, nay lại bị ép phải ngồi chung xe với Giang Tự Tản. Cô đành ậm ừ cho qua, rồi cố ý nói: "Hay ngài gọi cho Giang Tự Tản luôn đi. Như vậy mới chính thức, thể hiện thành ý."
Giang Quỳnh Hoa nghe thế liền đáp liên hồi: "Được, được, được."
Nhìn bộ dáng "gà mái" của bà, Giang Dật thực sự chịu không nổi. Cô vội cúp máy: "Không còn gì thì tôi cúp đây, gà rán của tôi sắp nguội rồi."
"Ừ, con ăn ngon miệng nhé, bye bye."
"Bye." Giang Dật nói xong dứt khoát ngắt máy.
Cúp điện thoại, cô chọt chọt miếng gà rán trước mặt, nghĩ đến tối phải về cùng Giang Tự Tản, trong lòng bỗng thấy nặng nề.
Có phải ảo giác không, mà miếng gà rán vừa rồi còn thơm ngậy, giờ cũng bỗng thành nhạt nhẽo.
Đúng là phụ huynh đáng ghét, muốn hàn gắn "tình bạn nhỏ" mà toàn nghĩ ra mấy trò oái oăm! Càng oái oăm là, Giang Dật còn chẳng thể từ chối. Nghẹn khuất đến mức tức nổ cả l*иg ngực.
Người ta nói: "Họa vô đơn chí." Khi bạn đang buồn vì một chuyện, thì những chuyện buồn khác cũng sẽ nối đuôi kéo đến.
Đang lúc Giang Dật còn khổ sở nghĩ cách làm sao để né Giang Tự Tản, một vị khách không mời đã tìm tới.
Một giọng chua chát vang lên từ trên đầu: "Ơ kìa, chẳng phải đây là nữ hiệp nghĩa khí của trường ta sao? Lại ngồi ăn một mình à, vẫn chưa kiếm được bạn hả?"
Cái giọng điệu đó, nghe đã thấy khó chịu.
Giang Dật ngẩng đầu, nhìn thấy người đến.
Hóa ra là con nhỏ cao kều mấy hôm trước vừa bị cô đè tường dạy dỗ trong nhà vệ sinh. Giờ thì nó chống khay thức ăn, lôi theo hai ba đứa khác đứng trước mặt, giọng điệu khinh khỉnh.
Cảnh tượng này quá quen thuộc – y như trong mấy bộ phim học đường, ngay trước khi màn bắt nạt bùng nổ.
1
0
1 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
