TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Giang Quỳnh Hoa vò đầu bứt tai, đoán tới đoán lui mà chẳng ra. Cứ thế, bà chỉ có thể khổ sở lặp đi lặp lại mớ suy nghĩ mơ hồ.

Ở đầu dây bên kia, Ninh Văn Nhân khoác áo ngủ, lười biếng dựa vào sofa, vừa lướt iPad vừa mỉm cười: "Chắc không phải đâu. Con bé chỉ hơi nhạy cảm một chút thôi..."

Ninh Văn Nhân trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói: "Tiểu Dật thật ra là một đứa rất có trách nhiệm. Có lẽ con bé chỉ nghĩ rằng hôn nhân sẽ khiến một mối quan hệ thêm bền chặt thôi. Hoặc cũng có thể, nó chỉ đơn giản hy vọng em kết hôn, để có một gia đình ổn định hơn."

Giang Quỳnh Hoa lại có ý kiến khác, cau mày phản bác: "Không, chị ạ, em cảm giác nó đang thử em... thử xem em có thật sự coi nó là con gái hay không."

Lối suy nghĩ đôi lúc kỳ quái của Giang Quỳnh Hoa, Ninh Văn Nhân vốn quen thuộc từ lâu. Nhìn cô em gái nhỏ mình từng dõi theo trưởng thành, dì ấy chỉ thở dài: "Quỳnh Hoa, em nghĩ nhiều rồi."

Giang Quỳnh Hoa im lặng một hồi, siết chặt điện thoại, rồi dè dặt hỏi: "Coi như là em nghĩ nhiều đi. Nhưng... chị Văn Nhân, chị có từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với em không? Hôm nay Tiểu Dật cũng nhắc đến chuyện đó. Nếu chị đồng ý..."

Bàn tay đang lướt trên màn hình iPad của Ninh Văn Nhân khựng lại, ánh mắt thoáng ánh lên ý cười: "Quỳnh Hoa, chị thấy bây giờ như thế này đã rất tốt. Chuyện kết hôn... em biết mà, ngay từ đầu chị đã nói, chị không định cân nhắc nữa."

Khóe môi dì ấy cong lên, giọng nói khẽ hạ thấp: "Nếu em cảm thấy thiệt thòi, hoàn toàn có thể chủ động kết thúc mối quan hệ này. Chị sẽ không trách em đâu."

Giang Quỳnh Hoa vất vả theo đuổi được người, sao nỡ buông tay. Cô vội vàng đáp: "Không, không! Em đâu có ý đó, em cũng chẳng thấy thiệt thòi gì. Em cảm thấy bây giờ như vậy rất tốt, cân bằng mọi mặt..."

Ninh Văn Nhân khẽ gật đầu: "Ừm."

Âm cuối mềm mại quyến rũ, khiến Giang Quỳnh Hoa nghe mà ngưa ngứa tận tim. Cô mím môi, thấp giọng thì thầm: "Chị Văn Nhân, mai gặp được không? Em nhớ chị rồi."

Nghe rõ sự nịnh nọt trong giọng cô, Ninh Văn Nhân khẽ bật cười: "Không phải mới gặp hôm kia sao? Vả lại, hai ngày nữa chị sẽ dọn sang ở chung với em rồi, có gì mà vội."

Giang Quỳnh Hoa dịu dàng đáp lại: "Em sốt ruột lắm... lúc nào cũng muốn thấy chị, ngày ngày, đêm đêm."

Cái miệng ngọt đến thế, khiến khoé mắt Ninh Văn Nhân cũng không nhịn nổi ý cười.

Khi cuộc gọi kết thúc, đuôi mắt dì ấy vẫn ánh lên nét vui.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng sách khép hờ bị đẩy ra, Giang Tự Tản mặc đồ ngủ, tay cầm cốc sữa trống không đi ra.

Ninh Văn Nhân ngẩng đầu nhìn con, dịu dàng cười: "Tản Tản... uống hết rồi à?"

Cô bé gật đầu, cầm cốc vào bếp rửa sạch, rồi mới quay lại.

Ninh Văn Nhân ngồi tựa vào ghế sofa, vẫy tay gọi con gái. Giang Tự Tản ngoan ngoãn bước đến, ngồi xuống cạnh mẹ.

Dì ấy nghiêng người ôm lấy con, xoa nhẹ mái tóc, giọng dịu dàng: "Bài tập làm xong chưa?"

Giang Tự Tản gật đầu, nghiêng đầu nhìn mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ có chuyện gì à?"

"Có chứ." Ninh Văn Nhân buông con ra, ngồi thẳng người, ánh mắt nghiêm túc: "Có chuyện mẹ muốn bàn với Tản Tản."

Giang Tự Tản chăm chú nhìn mẹ, khoé mắt cong cong: "Mẹ nói đi."

Ninh Văn Nhân mỉm cười, nhưng sau đó lại khẽ chau mày, vẻ mặt như đang suy nghĩ: "Không phải mẹ từng nói, sắp chuyển qua sống cùng dì Quỳnh Hoa sao... Hôm nay dì ấy nói, nếu chỉ ở chung thì thân phận chưa đủ chính đáng." Chị hơi nheo mắt, ánh nhìn pha chút trêu ghẹo: "Cho nên hôm nay, dì Quỳnh Hoa cầu hôn mẹ đấy."

Giang Tự Tản ngẩn người, trong mắt thoáng vẻ bối rối.

Ninh Văn Nhân thấy hết, đưa tay xoa đầu con, cố tình ra vẻ khổ não: "Mẹ cũng rất thích dì ấy, nên hơi do dự. Con nói xem, mẹ có nên đồng ý không?"

Gương mặt Giang Tự Tản lộ rõ hoang mang, môi mím lại, cố lấy bình tĩnh như thể đang tự thuyết phục mình: "Dì Quỳnh Hoa là bạn đời của mẹ, hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, dì ấy đối xử với con cũng tốt... Nếu kết hôn, chắc chắn mẹ sẽ hạnh phúc. Con nghĩ... con nghĩ là nên..."

Nhìn bộ dáng con gái vừa gượng vừa rối, Ninh Văn Nhân không nỡ trêu thêm. Chị bèn nhéo nhẹ má con, bật cười: "Con nghĩ, con nghĩ... rõ ràng chẳng muốn mẹ kết hôn, còn gắng nói như vậy... thật không thành thật."

Bị mẹ vạch trần, Giang Tự Tản lập tức đỏ mặt. Cô bé e thẹn rúc vào lòng mẹ, khẽ thì thầm: "Tuy con không nỡ, nhưng nếu đó là hạnh phúc của mẹ, con luôn ủng hộ."

Ninh Văn Nhân vỗ nhẹ vai con, dịu giọng an ủi: "Thực ra bây giờ mẹ đã thấy hạnh phúc rồi. Kết hôn hay không, với mẹ chẳng quan trọng. Mẹ chỉ muốn làm mẹ của Tản Tản thôi..."

"Có một đứa con gái ngoan như con, với mẹ đã đủ lắm rồi."

Trong lòng Giang Tự Tản thoáng dâng niềm vui mừng, cô áp mặt vào ngực mẹ, nũng nịu: "Con cũng mong mẹ chỉ có mình con."

Hai mẹ con ôm nhau, yên bình một lát. Rồi Ninh Văn Nhân vuốt nhẹ vai con, chợt buông một câu: "Tản Tản, con nói xem, có phải Tiểu Dật cũng vì không muốn ai chia mất tình yêu của mẹ nên mới thử dò xét dì Quỳnh Hoa như vậy không?"

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.