TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Từ hồi mẫu giáo, Giang Dật đã chẳng thèm để ý mấy trò này. Nhất là sau khi luyện tán thủ, càng không ai dám bén mảng khıêυ khí©h. Vậy mà tới ngôi trường mới, lại đυ.ng trúng một "nữ chính trung nhị", quả thực buồn cười.

Cô liếc mắt nhìn đối phương, rồi cúi xuống tiếp tục ăn.

Rõ ràng, nhỏ kia chính là "đầu đàn" của một nhóm con gái. Chắc hôm nọ bị lẻ loi nên mới không bày được trò.

Thấy Giang Dật thản nhiên làm lơ, nhỏ cao kều bỗng thấy chột dạ, lại nhớ tới chuyện bị làm nhục trong nhà vệ sinh, trong lòng càng hận thêm.

Nó bưng khay bước tới, hừ lạnh: "Nhìn kìa, ăn ít vậy chắc không đủ no. Làm chủ nhà, tao phải chăm lo cho mày chu đáo..."

Vừa nói dứt, nó nghiêng tay, cả khay thức ăn còn lại hất thẳng xuống phần cơm gà của Giang Dật.

Nước canh sền sệt bắn tung, văng cả lên mặt Giang Dật. Cô vội ngửa người ra sau, kéo khay của mình tránh đi, nên mới không mất trắng.

Trẻ con cấp một à? Bắt nạt cũng phải dùng chiêu cổ lỗ thế này? Chẳng biết tiếc cơm sao?

Cơm chưa kịp ăn xong, bị chơi bẩn thế này, Giang Dật nheo mắt, tức tối ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương.

Ánh mắt sắc lạnh kia khiến nhỏ cao kều theo bản năng lùi một bước. Nhưng nhớ ra bên cạnh có nhiều người, nó lập tức lấy lại khí thế, ưỡn ngực cao giọng: "Sao nào? Tao nói sai chắc? Tao điều tra rồi nhé, mày chẳng qua là một đứa con riêng, mẹ lại chết sớm. Đời mày chắc chắn khổ lắm nhỉ!"

Hôm qua nó đã moi đủ thông tin – Giang Dật là con ngoài giá thú, địa vị chẳng có gì ghê gớm trong trường này. Lại thêm tính cách lạnh lùng, chẳng chơi thân với ai, thế nên nó mới dám ngang nhiên đến đây trả thù.

Sắc mặt Giang Dật nhanh chóng u ám.

Thế mà con nhỏ cầm đầu kia vẫn không biết trời cao đất dày, cố tình liếc quanh một vòng, rồi cố ý nâng cao giọng giữa nhà ăn ồn ào: "Chẳng lẽ tao nói sai à? Mẹ mày chẳng phải chưa chồng đã đẻ ra mày, rồi chết à? Mày chẳng phải là đồ không mẹ, con hoang sao?"

Âm thanh bén nhọn đó lập tức kéo ánh mắt hiếu kỳ của xung quanh dồn về phía này.

Đứng ở góc, Giang Dật hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay, cố nhẫn.

Nhưng con nhỏ kia dường như còn sợ chưa đủ đau, lại cố tình lặp lại, giọng càng lớn: "Mày chính là đồ con hoang! Con hoang!"

Thôi, nhịn đủ rồi.

Giang Dật nắm chặt nắm đấm, bật dậy, vung chân dùng ba phần lực, thẳng vào đầu gối đối phương.

"Bốp!"

Một cước chuẩn xác, nhỏ cầm đầu lập tức mất thăng bằng, ngã ngồi bệt xuống sàn. Khay thức ăn bay văng ra xa, kêu leng keng. Nó ôm lấy đầu gối, mặt mũi đầy kinh hãi: "C...cô dám đánh tôi!"

Giang Dật hất tay xắn ống tay áo, lạnh lùng cười: "Không chỉ đánh mày, tao còn đánh đến mức mẹ mày cũng không nhận ra!"

Ánh mắt tối sầm, giọng cắt da cắt thịt: "Người thì là mẹ sinh ra, còn súc vật... cũng từ bụng súc vật mà ra."

Cô chồm người, túm cổ áo nhỏ kia nhấc bổng dậy, nghiến răng: "Mày nói xem, sao mẹ mày lại đẻ ra được một đứa miệng thối như mày, hả?"

Nói dứt lời, gối gập lại, thúc mạnh vào ngực đối phương.

"A!"

Cú đánh nặng đến mức nhỏ kia ôm ngực co rúm, nghiến răng hét gọi đàn em: "Đ...đứng đó làm gì, xông lên! Đánh nó cho tao!"

Mấy đứa theo sau lúc này mới cuống cuồng lao đến.

Trong chớp mắt, một màn hỗn chiến nổ ra giữa căn-tin, khiến đám học sinh xung quanh càng vây chặt, xôn xao reo hò.

Đúng lúc ấy, Giang Tự Tản vừa ăn cơm xong cùng Đường Thanh, đang từ tầng hai bước xuống thì nghe có người la lớn: "Đánh nhau rồi! Mau đi xem! Trễ thì hết hay!"

Giang Tự Tản cùng Đường Thanh liếc nhau, cô dứt khoát: "A Thanh, cậu đi báo thầy. Mình qua đó xem trước."

Đường Thanh gật đầu, lập tức chạy về văn phòng.

Giang Tự Tản chen theo dòng người, vừa mở được vòng vây liền sững sờ tại chỗ.

Chính giữa đám đông, Giang Dật đang đè một bạn nữ lực lưỡng xuống đất, bàn tay giơ cao, mắt đỏ ngầu.

Tim cô run lên, bàn tay đặt nơi ngực theo phản xạ, bật gọi: "Giang Dật!"

Nghe tiếng, Giang Dật quay lại. Đôi mắt đỏ bừng vì giận dữ lướt qua cô một thoáng, rồi lập tức ngoái về, "bốp!" – tát thẳng vào mặt đứa nằm dưới.

Âm thanh giòn rã khiến đồng tử Giang Tự Tản run rẩy, co thắt.

Thấy Giang Dật còn định ra tay tiếp, Giang Tự Tản vội chạy đến, giữ chặt cổ tay cô. Nhìn mấy đứa nằm la liệt dưới đất, cô vội lắc đầu: "Giang Dật, đừng đánh nữa! Cậu đánh họ thành thế này rồi..."

Đánh nhau trong trường là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, lỡ bị kỷ luật nặng, thậm chí đuổi học thì sao?

Giang Dật không ngờ Giang Tự Tản lại xông ra cản. Cô hít sâu, liếʍ khóe môi đang rướm máu, nhìn thoáng mấy kẻ rêи ɾỉ dưới chân, cười khẩy: "Sao, cậu bênh họ à?"

Ngay khi nhìn thấy Giang Tự Tản, Giang Dật chợt ý thức được: Bộ dạng hiện giờ của mình chẳng khác gì một kẻ côn đồ – chính là mẫu "lưu manh" mà học bá kiểu Giang Tự Tản chắc chắn ghét cay ghét đắng.

Càng tốt! Bị ghét thì càng an toàn, không lo thành "bạch nguyệt quang".

Giang Tự Tản chỉ lặng lẽ nhìn cô, không đáp.

Giang Dật giật mạnh tay, rút khỏi cái nắm kia, hờ hững: "Thôi, cũng đủ rồi."

Nói đoạn, cô cúi đầu liếc hung hăng lũ nằm đất, lạnh giọng dọa: "Lần sau còn dám chọc tao, tao sẽ ngồi canh cổng trường, ngày nào cũng chụp bao tải úp đầu mày!"

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.