0 chữ
Chương 7
Chương 7: Phường thị
Mẹ con quê mùa hai người đã bị cảnh tượng thánh cảnh trước mắt làm chấn động đến không thốt nổi thành lời, Hỗ Khinh “a a” nửa ngày mới thốt được một câu: “Thì ra ngài đi thăm cố nhân phải bay xa đến thế.”
Sắc mặt Thanh Nham thoáng có chút buồn bã, thấp giọng nói: “Đây là lần cuối cùng gặp nhau.”
Hỗ Khinh giật mình biết mình lỡ lời. Trước đó Thanh Nham từng kể, hắn và lão đạo sĩ là bằng hữu cùng thôn lớn lên, từng bị nước cuốn suýt chết, được lão đạo sĩ cứu mạng. Sau đó hắn được phát hiện có linh căn, bước lên con đường tu tiên, còn người bằng hữu thì không có cơ duyên ấy, chỉ vào đạo môn trong Phàm giới.
Thanh Nham từng tiếc nuối nói: “Hắn ngộ tính cao hơn ta, lại càng hiểu đạo, chỉ tiếc không có linh căn, thật là ông trời trêu người. Mong rằng kiếp sau hắn có thể bước lên con đường tu hành.”
Khi đó trong lòng Hỗ Khinh từng nghĩ, Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui, ít nhất nàng thấy lão đạo ấy phong quang minh nguyệt, rõ ràng rất tự tại, hạ trùng bất tri băng, chưa hẳn không phải phúc.
Nhưng bọn họ lại không giống vậy, nếu ở lại chốn cũ, chỉ có đường bị bắt chém đầu.
Thanh Nham quay đầu áy náy: “Tông môn có quy định, người phàm không được vào sơn môn.”
Gì?
Hỗ Khinh suýt chút nữa ngất tại chỗ: “Cái gì?”
Thanh Nham giải thích: “Tông môn là nơi tu luyện, người phàm không được vào. Hơn nữa, linh khí trong môn nồng đậm, thân thể người phàm căn bản không chịu nổi.”
Hỗ Khinh lộ nét mặt cứng đờ, vậy là, ta đây làm mẹ đi theo học, đến cửa rồi, ngươi lại nói ký túc toàn thời gian?
Thanh Nham cười nói: “Ngươi có thể ở trong phường thị.”
Ánh mắt Hỗ Khinh vượt qua hắn nhìn lên dãy núi cao ngất phía sau, cao đến thế, tiên nhân nhất định ở đỉnh núi, mà phường thị, không cần nghĩ nhiều cũng biết là ở ngoài núi, cho nên sau này nàng và con gái, một trời một đất?
Nếu là Thanh Nham, chắc sẽ nói: Không chỉ trời và đất, mà còn là mây và bùn.
Hỗ Noãn nghe hiểu, níu áo nàng lắc đầu, ý muốn nói: Mẹ ơi, con không muốn rời xa mẹ.
Hỗ Khinh một lòng như lửa nướng, rõ ràng đã ở cùng một thế giới, vậy mà nàng và con gái vẫn phải chia xa?
Không thể không chia sao?
Không thể. Trước mắt các nàng chỉ có con đường này là còn sống, quay về chính là chỉ có một kết cục bị quan phủ truy bắt. Mà tiến về phía trước, lẽ nào lại kéo con gái theo mình lang bạt? Ở nơi mà ai ai cũng có thể tu luyện, con gái nếu không có sư môn chính quy, chẳng phải sẽ bị nàng liên lụy thành chó hoang sao?
Hỗ Khinh không đành, nhưng không thể không đành.
Nàng cắn răng cười: “Noãn Noãn phải đi học, ở trường một thời gian mẹ sẽ đến đón con. Con đi phỏng vấn nhập học trước, mẹ phải đi tìm một cái nhà cho chúng ta. Noãn Noãn của mẹ có thể dũng cảm một mình được không?”
(P.s: TG thứ 3 là Noãn Noãn ở cùng mẹ trong thế giới hiện đại nên cuộc nc giữa hai mẹ con có phần hiện đại tý nha mn.)
Hỗ Noãn được Hỗ Khinh nuôi như đoá hoa nhỏ, nhưng khi còn trong Phàm giới từng là đứa nhỏ tội nghiệp trong hậu viện, ai cũng có thể bắt nạt, lại từng chịu cảnh ngồi tù, bị bán, bị đánh, trốn chạy. Khi không có mẹ bên cạnh, đứa trẻ nhỏ ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, trong lòng đã học được cách phán đoán.
Giờ phút này cô bé mơ hồ nhận ra mẹ gặp chuyện khó xử, mình phải nghe lời mẹ.
Gật đầu: “Mẹ ơi, con làm được.”
Nước mắt Hỗ Khinh muốn rơi xuống, trời ơi, ông trời trêu người.
Thanh Nham có chút ngượng, nghĩ thôi thì làm người tốt đến cùng, nói: “Không cần gấp, chúng ta đi phường thị trước, giúp ngươi an trí ổn thoả, để Noãn Noãn biết sau này tìm ngươi ở đâu.”
Mà cái gọi là an trí ổn thoả của nam nhân thẳng tính, chính là trực tiếp đưa người đáp xuống trước phường thị, sau đó tiến thẳng vào nơi thuê nhà, cầm thân phận ra làm việc, không cần hỏi ý Hỗ Khinh, chọn một chỗ thuê xong là xong.
Dĩ nhiên, về sau sự thật chứng minh ánh mắt Thanh Nham không tệ, nơi hắn chọn rất tiện lợi cho Hỗ Khinh cư trú, nhưng, vẫn không thay đổi được sự thật rằng hắn là một nam nhân thẳng.
Suốt đoạn đường Hỗ Khinh không mở miệng, người chỉ có một khối linh thạch thì không xứng lên tiếng.
Nàng chăm chú quan sát toàn bộ quá trình, cố gắng hấp thu hết những gì có thể, biết được nơi Thanh Nham thuê nằm trong khu vực chỉ dành cho người phàm trong phường thị, chắc là nơi người phàm cố định cư trú. Căn nhà được thuê gồm ba gian phòng cùng một cái sân nhỏ, tiền thuê trả luôn một năm, mười khối linh thạch hạ phẩm.
Hỗ Khinh thấy giá này quá rẻ, vì lúc Thanh Nham đem mười khối linh thạch hạ phẩm đặt lên quầy, người phía sau chỉ quơ tay một cái, quét vào bên trong cái hộp tạo ra tiếng leng keng, từ đầu đến cuối hai bên đều không liếc nhìn mấy viên linh thạch hạ phẩm lấy một cái.
Chắc nơi người phàm ở rất tệ, linh khí kém, tương đương với phòng trọ tập thể hay chuồng ngựa? Hỗ Khinh nghĩ vậy.
Thanh Nham lấy hai thẻ môn bài*, lúc xoay người muốn đưa qua cho Hỗ Khinh thì như nhớ ra điều gì, lại lấy thêm năm viên linh thạch hạ phẩm, đẩy ra trước quầy: “Làm phiền đổi thành linh châu.”
(*Thẻ nhà.)
Lần này người phía sau quầy mới nhìn thẳng Hỗ Khinh một cái, ánh mắt thấp xuống, rơi trên người Hỗ Noãn, rồi nhìn Thanh Nham, sau đó đối với Hỗ Noãn lộ ra nụ cười hiền từ.
Hỗ Khinh hiểu, Thanh Nham vì mẹ con nàng mà làm rất nhiều, đều là vì đứa bé.
Năm viên linh thạch đổi thành một túi lớn linh châu nặng trĩu, Thanh Nham đưa cho Hỗ Khinh, Hỗ Khinh nhận lấy từ tay hắn: “Thật ngại quá, làm phiền ngài nhiều, sau này ta nhất định sẽ hoàn trả lại cho ngài.”
Nàng vừa nói vừa phân tâm quan sát kỹ biểu cảm của Thanh Nham và người ngồi ở quầy.
Thanh Nham cười sảng khoái: “Không sao, chúng ta xem như đồng hương, nên giúp một tay.”
Còn vẻ mặt của người ngồi ở quầy kia càng thêm bình thản, sự chú ý của hắn vẫn chủ yếu đặt trên người Hỗ Noãn.
Hỗ Khinh hiểu rõ, mấy thứ này thật sự chẳng là gì, ít nhất, trong mắt bọn họ, Hỗ Noãn sau này có thể rất dễ dàng gánh nổi món nợ này.
Ừm, nợ của mẹ con trả? Ta thành kẻ ăn bám con mình rồi?
Hỗ Khinh mỉm cười, đầu lưỡi khẽ cắn nhẹ, phần nhân tình này, nên trả càng sớm càng tốt.
Thanh Nham dẫn mẹ con nàng đến căn nhà thuê, Hỗ Khinh đi dọc đường chỉ thấy mở rộng tầm mắt, không thể nói là nhà cửa xếp hàng tăm tắp, nhưng nhìn chung ngay ngắn sạch sẽ, dựa theo địa hình mà phân bố cao thấp hợp lý, nơi nào cũng sạch sẽ, cây cối xanh tươi, chim hót hoa thơm, nếu ở thời thế giới trước khi tận thế, nơi đây chắc chắn là thành trấn đẹp nổi tiếng mạng xã hội.
Mà đây mới chỉ là một góc trong phường thị, một góc nơi người phàm cư trú, chỗ tiên nhân sống, vậy phải đẹp đến mức nào?
Hỗ Khinh ngoái đầu, ngọn núi cao sừng sững ngay sau lưng, như người khổng lồ che chở.
Tường viện gạch xanh, bên ngoài quét vôi trắng, trên đỉnh tường lợp ngói lưu ly vàng xanh, chân tường có hàng hoa văn chữ thập rỗng cao cao, hai cánh cửa gỗ, trên đầu cửa cũng lợp ngói vàng xanh, dưới mái ngói có xà ngang chạm một con thú giống rùa lại như rồng.
Có lẽ là thần thú trấn trạch?
Thanh Nham lấy chìa khoá mà người ở quầy đưa, mở khoá đẩy cửa, lộ ra sân vuông vắn, dài chừng mười mét, sâu tám mét, không lớn, nhưng một người ở thì rộng rãi.
Hỗ Khinh nhìn quanh, may mà sân nơi này không dùng chung với nhà bên cạnh, giữa các tường viện có ngõ ba thước, không sợ hàng xóm trèo tường.
Dắt Hỗ Noãn bước vào, Thanh Nham nói: “Mở kết giới phòng hộ đi, để tránh kẻ gian lẻn vào. Kết giới là do viện được bố trí sẵn, không cần linh thạch, chỉ cần nhớ mang theo thẻ môn bài, kẻo bị nhốt ngoài cửa.”
Hỗ Khinh: … Ta nghe hết rồi, nhưng không hiểu gì cả, cảm giác như đến từ thời đại viễn cổ.
Thanh Nham thấy vậy cười cười, mượn lấy thẻ môn bài trong tay nàng, chấm chấm lên đó, không biết là chạm vào đâu, Hỗ Khinh cảm thấy có gì đó hơi khác, lại như chẳng có gì thay đổi, khó khăn mà thích nghi với thế giới mới.
Thanh Nham giao thẻ môn bài và chìa khoá lại cho nàng: “Ngươi mới tới, sau này sẽ quen thôi.”
Sắc mặt Thanh Nham thoáng có chút buồn bã, thấp giọng nói: “Đây là lần cuối cùng gặp nhau.”
Hỗ Khinh giật mình biết mình lỡ lời. Trước đó Thanh Nham từng kể, hắn và lão đạo sĩ là bằng hữu cùng thôn lớn lên, từng bị nước cuốn suýt chết, được lão đạo sĩ cứu mạng. Sau đó hắn được phát hiện có linh căn, bước lên con đường tu tiên, còn người bằng hữu thì không có cơ duyên ấy, chỉ vào đạo môn trong Phàm giới.
Thanh Nham từng tiếc nuối nói: “Hắn ngộ tính cao hơn ta, lại càng hiểu đạo, chỉ tiếc không có linh căn, thật là ông trời trêu người. Mong rằng kiếp sau hắn có thể bước lên con đường tu hành.”
Nhưng bọn họ lại không giống vậy, nếu ở lại chốn cũ, chỉ có đường bị bắt chém đầu.
Thanh Nham quay đầu áy náy: “Tông môn có quy định, người phàm không được vào sơn môn.”
Gì?
Hỗ Khinh suýt chút nữa ngất tại chỗ: “Cái gì?”
Thanh Nham giải thích: “Tông môn là nơi tu luyện, người phàm không được vào. Hơn nữa, linh khí trong môn nồng đậm, thân thể người phàm căn bản không chịu nổi.”
Hỗ Khinh lộ nét mặt cứng đờ, vậy là, ta đây làm mẹ đi theo học, đến cửa rồi, ngươi lại nói ký túc toàn thời gian?
Thanh Nham cười nói: “Ngươi có thể ở trong phường thị.”
Ánh mắt Hỗ Khinh vượt qua hắn nhìn lên dãy núi cao ngất phía sau, cao đến thế, tiên nhân nhất định ở đỉnh núi, mà phường thị, không cần nghĩ nhiều cũng biết là ở ngoài núi, cho nên sau này nàng và con gái, một trời một đất?
Hỗ Noãn nghe hiểu, níu áo nàng lắc đầu, ý muốn nói: Mẹ ơi, con không muốn rời xa mẹ.
Hỗ Khinh một lòng như lửa nướng, rõ ràng đã ở cùng một thế giới, vậy mà nàng và con gái vẫn phải chia xa?
Không thể không chia sao?
Không thể. Trước mắt các nàng chỉ có con đường này là còn sống, quay về chính là chỉ có một kết cục bị quan phủ truy bắt. Mà tiến về phía trước, lẽ nào lại kéo con gái theo mình lang bạt? Ở nơi mà ai ai cũng có thể tu luyện, con gái nếu không có sư môn chính quy, chẳng phải sẽ bị nàng liên lụy thành chó hoang sao?
Hỗ Khinh không đành, nhưng không thể không đành.
Nàng cắn răng cười: “Noãn Noãn phải đi học, ở trường một thời gian mẹ sẽ đến đón con. Con đi phỏng vấn nhập học trước, mẹ phải đi tìm một cái nhà cho chúng ta. Noãn Noãn của mẹ có thể dũng cảm một mình được không?”
Hỗ Noãn được Hỗ Khinh nuôi như đoá hoa nhỏ, nhưng khi còn trong Phàm giới từng là đứa nhỏ tội nghiệp trong hậu viện, ai cũng có thể bắt nạt, lại từng chịu cảnh ngồi tù, bị bán, bị đánh, trốn chạy. Khi không có mẹ bên cạnh, đứa trẻ nhỏ ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, trong lòng đã học được cách phán đoán.
Giờ phút này cô bé mơ hồ nhận ra mẹ gặp chuyện khó xử, mình phải nghe lời mẹ.
Gật đầu: “Mẹ ơi, con làm được.”
Nước mắt Hỗ Khinh muốn rơi xuống, trời ơi, ông trời trêu người.
Thanh Nham có chút ngượng, nghĩ thôi thì làm người tốt đến cùng, nói: “Không cần gấp, chúng ta đi phường thị trước, giúp ngươi an trí ổn thoả, để Noãn Noãn biết sau này tìm ngươi ở đâu.”
Mà cái gọi là an trí ổn thoả của nam nhân thẳng tính, chính là trực tiếp đưa người đáp xuống trước phường thị, sau đó tiến thẳng vào nơi thuê nhà, cầm thân phận ra làm việc, không cần hỏi ý Hỗ Khinh, chọn một chỗ thuê xong là xong.
Dĩ nhiên, về sau sự thật chứng minh ánh mắt Thanh Nham không tệ, nơi hắn chọn rất tiện lợi cho Hỗ Khinh cư trú, nhưng, vẫn không thay đổi được sự thật rằng hắn là một nam nhân thẳng.
Suốt đoạn đường Hỗ Khinh không mở miệng, người chỉ có một khối linh thạch thì không xứng lên tiếng.
Nàng chăm chú quan sát toàn bộ quá trình, cố gắng hấp thu hết những gì có thể, biết được nơi Thanh Nham thuê nằm trong khu vực chỉ dành cho người phàm trong phường thị, chắc là nơi người phàm cố định cư trú. Căn nhà được thuê gồm ba gian phòng cùng một cái sân nhỏ, tiền thuê trả luôn một năm, mười khối linh thạch hạ phẩm.
Hỗ Khinh thấy giá này quá rẻ, vì lúc Thanh Nham đem mười khối linh thạch hạ phẩm đặt lên quầy, người phía sau chỉ quơ tay một cái, quét vào bên trong cái hộp tạo ra tiếng leng keng, từ đầu đến cuối hai bên đều không liếc nhìn mấy viên linh thạch hạ phẩm lấy một cái.
Chắc nơi người phàm ở rất tệ, linh khí kém, tương đương với phòng trọ tập thể hay chuồng ngựa? Hỗ Khinh nghĩ vậy.
Thanh Nham lấy hai thẻ môn bài*, lúc xoay người muốn đưa qua cho Hỗ Khinh thì như nhớ ra điều gì, lại lấy thêm năm viên linh thạch hạ phẩm, đẩy ra trước quầy: “Làm phiền đổi thành linh châu.”
(*Thẻ nhà.)
Lần này người phía sau quầy mới nhìn thẳng Hỗ Khinh một cái, ánh mắt thấp xuống, rơi trên người Hỗ Noãn, rồi nhìn Thanh Nham, sau đó đối với Hỗ Noãn lộ ra nụ cười hiền từ.
Hỗ Khinh hiểu, Thanh Nham vì mẹ con nàng mà làm rất nhiều, đều là vì đứa bé.
Năm viên linh thạch đổi thành một túi lớn linh châu nặng trĩu, Thanh Nham đưa cho Hỗ Khinh, Hỗ Khinh nhận lấy từ tay hắn: “Thật ngại quá, làm phiền ngài nhiều, sau này ta nhất định sẽ hoàn trả lại cho ngài.”
Nàng vừa nói vừa phân tâm quan sát kỹ biểu cảm của Thanh Nham và người ngồi ở quầy.
Thanh Nham cười sảng khoái: “Không sao, chúng ta xem như đồng hương, nên giúp một tay.”
Còn vẻ mặt của người ngồi ở quầy kia càng thêm bình thản, sự chú ý của hắn vẫn chủ yếu đặt trên người Hỗ Noãn.
Hỗ Khinh hiểu rõ, mấy thứ này thật sự chẳng là gì, ít nhất, trong mắt bọn họ, Hỗ Noãn sau này có thể rất dễ dàng gánh nổi món nợ này.
Ừm, nợ của mẹ con trả? Ta thành kẻ ăn bám con mình rồi?
Hỗ Khinh mỉm cười, đầu lưỡi khẽ cắn nhẹ, phần nhân tình này, nên trả càng sớm càng tốt.
Thanh Nham dẫn mẹ con nàng đến căn nhà thuê, Hỗ Khinh đi dọc đường chỉ thấy mở rộng tầm mắt, không thể nói là nhà cửa xếp hàng tăm tắp, nhưng nhìn chung ngay ngắn sạch sẽ, dựa theo địa hình mà phân bố cao thấp hợp lý, nơi nào cũng sạch sẽ, cây cối xanh tươi, chim hót hoa thơm, nếu ở thời thế giới trước khi tận thế, nơi đây chắc chắn là thành trấn đẹp nổi tiếng mạng xã hội.
Mà đây mới chỉ là một góc trong phường thị, một góc nơi người phàm cư trú, chỗ tiên nhân sống, vậy phải đẹp đến mức nào?
Hỗ Khinh ngoái đầu, ngọn núi cao sừng sững ngay sau lưng, như người khổng lồ che chở.
Tường viện gạch xanh, bên ngoài quét vôi trắng, trên đỉnh tường lợp ngói lưu ly vàng xanh, chân tường có hàng hoa văn chữ thập rỗng cao cao, hai cánh cửa gỗ, trên đầu cửa cũng lợp ngói vàng xanh, dưới mái ngói có xà ngang chạm một con thú giống rùa lại như rồng.
Có lẽ là thần thú trấn trạch?
Thanh Nham lấy chìa khoá mà người ở quầy đưa, mở khoá đẩy cửa, lộ ra sân vuông vắn, dài chừng mười mét, sâu tám mét, không lớn, nhưng một người ở thì rộng rãi.
Hỗ Khinh nhìn quanh, may mà sân nơi này không dùng chung với nhà bên cạnh, giữa các tường viện có ngõ ba thước, không sợ hàng xóm trèo tường.
Dắt Hỗ Noãn bước vào, Thanh Nham nói: “Mở kết giới phòng hộ đi, để tránh kẻ gian lẻn vào. Kết giới là do viện được bố trí sẵn, không cần linh thạch, chỉ cần nhớ mang theo thẻ môn bài, kẻo bị nhốt ngoài cửa.”
Hỗ Khinh: … Ta nghe hết rồi, nhưng không hiểu gì cả, cảm giác như đến từ thời đại viễn cổ.
Thanh Nham thấy vậy cười cười, mượn lấy thẻ môn bài trong tay nàng, chấm chấm lên đó, không biết là chạm vào đâu, Hỗ Khinh cảm thấy có gì đó hơi khác, lại như chẳng có gì thay đổi, khó khăn mà thích nghi với thế giới mới.
Thanh Nham giao thẻ môn bài và chìa khoá lại cho nàng: “Ngươi mới tới, sau này sẽ quen thôi.”
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
