TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Bị từ chối

Hỗ Khinh chỉ đành gật đầu, nhìn bảng tên trên cửa, chỉ thấy tấm bảng nhỏ màu vàng trắng như ngà, trên đó viết số nhà bằng mực đỏ tươi, bên dưới còn có một điểm sáng xanh cỡ hạt đậu xanh.

Ồ, đây hẳn là dấu hiệu đã được cho thuê rồi.

Nàng cười nói: “Nhà tốt như vậy, ở Ứng Quốc e là chỉ có hạng trung lưu mới có thể ở nổi, thật không ngờ Tiên giới lại tốt đến thế.”

Thanh Nham chỉ mỉm cười không đính chính, nơi này là Tu Chân giới, không phải Tiên giới, phải tu luyện đến trình độ nhất định mới có thể phi thăng Tiên giới.

Hắn nói: “Hỗ nương tử, một mình ngươi có thể an bài ổn thỏa chứ? Ta phải đưa Tiểu Noãn về tông môn làm lễ bái sư.”

Linh hồn nghẹn lại, vừa mới bước qua ngưỡng cửa, còn chưa kịp vào trong xem thử nữa là.

Hỗ Khinh vội cười nói: “Được được, đã phiền ngài nhiều rồi, còn lại để ta tự mình lo liệu là được.”

Thanh Nham là người nhiệt tình, tốt bụng, bản thân không thể làm người ta bực vì chuyện nhỏ được.

Nàng ngồi xuống, nắm lấy vai Hỗ Noãn: “Ngoan, phải đi khảo hạch nhập học, gặp người thì phải lễ phép, không được nói năng bừa bãi.”

Bé ngoan à, ngàn vạn lần đừng dễ dàng tin người rồi đem thân thế của chúng ta ra kể rõ ràng, bằng không mẹ con chúng ta sẽ bị đem đi làm thịt nướng mất.

Hỗ Noãn gật đầu lia lịa: “Mẹ, người chờ tin con thi đỗ nhé.”

Giữ bí mật sao, từ nhỏ cô bé đã biết, với người ngoài thì một chữ cũng không được tiết lộ.

“Đạo trưởng, khi nào ta mới có thể nhận được tin tức?”

Thanh Nham: “Việc thành, ta lập tức báo tin cho ngươi.”

Nhưng lại không nói báo bằng cách nào, Hỗ Khinh không biết gì về Tu Chân giới, lại sợ làm phiền người ta nên cũng không tiện hỏi thêm gì khác.

Thế là Thanh Nham dẫn Hỗ Noãn đi rồi, Hỗ Khinh cũng theo ra ngoài, sao có thể yên tâm được.

Hỗ Noãn: “Mẹ, con sẽ cố gắng.”

Thanh Nham gật đầu với nàng, ôm lấy Hỗ Noãn thả tiên hạc bay lên không trung hướng về dãy núi cao.

Hỗ Khinh đờ đẫn trở lại trong sân nhà, đóng cửa ngoài sân, ngồi xổm xuống ôm đầu: “Ha ha ha, con chim to như vậy mà nhét vừa trong cái túi nhỏ xíu, ta… ta mẹ nó…” Kiếm sống kiểu gì đây.

Trước đây không phải chưa từng nghĩ đến, chưa từng chuẩn bị, ở thế giới hiện thực thứ nhất, nàng làm sao kiếm tiền nuôi con, ở thế giới thứ hai của con gái, nàng làm sao kiếm tiền nuôi con, ở thế giới thứ ba song song với hiện thực, nàng làm sao kiếm tiền nuôi con, nhưng… ở thế giới tu tiên này, nàng làm sao kiếm tiền nuôi con?

Ăn uống vui chơi? Người ta ai cũng bận tu tiên, ai ăn uống vui chơi? Ăn mặc ở đi lại? Nàng chỉ là người phàm, xứng đáng sao?

Đột nhiên bật dậy, Hỗ Khinh siết chặt nắm tay tự cổ vũ bản thân: “Trời không tuyệt đường người, cơ duyên lớn như vậy còn ban cho ta, ông trời nhất định cũng để dành con đường phát tài. Cũng không tin đời này ta không thể sống khá lên.”

Ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào nhà, cũng may, trong nhà có sẵn đồ đạc, không phải tốn thêm một khoản, dọa nàng giật cả mình.

Thanh Nham mang theo Hỗ Noãn, tiên hạc bay thẳng, chẳng mấy chốc đã tới sơn môn, vượt qua kết giới vô hình, bay đến Bách Cổ Phong nơi sư phụ hắn ở. Một nam tử chững chạc đang chờ, thấy hai người thì khẽ mỉm cười.

Thanh Nham bế Hỗ Noãn xuống, đặt cô bé xuống đất, kính cẩn hành lễ: “Sư phụ.”

Trường Quân chân nhân gật đầu, đánh giá Hỗ Noãn, ôn hòa nói: “Đây là hạt giống tốt ngươi phát hiện khi về quê thăm nhà?”

Thanh Nham gật đầu, kích động nói: “Là Băng linh căn.”

Hỗ Noãn rụt rè đứng đó, đếm đầu ngón tay mình.

Trường Quân dùng thần thức quét qua, trước tiên hỏi Thanh Nham: “Gặp được cố nhân rồi, có thể an tâm bế quan xung kích chưa?”

Ánh mắt Thanh Nham hơi ảm đạm, đáp: “Dạ, gặp mặt một lần, đệ tử không còn vướng bận, sẽ chuẩn bị bế quan.”

Trường Quân gật đầu hài lòng, sau chuyện này, đồ đệ đã cắt đứt hồng trần, về sau có thể chuyên tâm cầu đạo.

“Ta đã truyền tin cho tông chủ, chắc giờ người cũng đến rồi.”

Vừa dứt lời, liền có hai bóng người từ xa đi tới, hạ xuống trước mặt ba người.

Một nam tử, trông khoảng ba bốn mươi, lông mày dài, mắt hổ, nụ cười hiền hòa mà vẫn có uy, chính là tông chủ của Triều Hoa Tông, Ngọc Lưu Nhai.

Một nữ tử, trông khoảng đôi mươi, dung nhan xinh đẹp nhưng khí chất lạnh lùng, y phục màu trắng lạnh lẽo càng tôn thêm vẻ xa cách, chính là Sương Hoa chân nhân của Triều Hoa Tông.

Hỗ Noãn không nhịn được nhìn người nữ tử trước thêm hai cái, thật là đẹp.

Mọi người lần lượt hành lễ, ánh mắt cùng đổ dồn về phía Hỗ Noãn.

Hỗ Noãn muốn động cũng không dám động, trong lòng tự cổ vũ: Mẹ ơi, con rất dũng cảm, con làm được, con có thể… Ấy, có phải cần biểu diễn tài nghệ không? Quét nhà được không? Bản thân cô bé quét nhà sạch lắm đấy.

Ngọc Lưu Nhai cười sang sảng: “Đây là mầm hệ băng mà Thanh Nham mang về sao? Tuổi tác cũng vừa vặn. Sương Hoa sư muội, ngươi thấy thế nào?”

Chân mày tinh xảo đến hoàn mỹ của Sương Hoa chân nhân hơi nhíu lại.

Hỗ Noãn cảm thấy lạnh, thật là muốn gặp mẹ. Mẹ ơi, con dũng cảm.

“Không phải nói là năm tuổi sao?” Sương Hoa chân nhân từ tốn mở miệng: “Sao lại gầy gò, mặt vàng như thế?”

Ba người đều cứng đờ, cái này…

Thanh Nham cung kính đáp: “Chân nhân không biết, Tiểu Noãn sống khổ cực nơi trần gian, vào sơn môn nghỉ dưỡng ít lâu chắc là…”

“Tiểu Noãn? Tên con bé là Noãn?” Sương Hoa chân nhân cắt lời Thanh Nham, giọng lạnh như băng: “Tên khắc linh căn, không cát tường.”

Thanh Nham: “…”

Ngọc Lưu Nhai, Trường Quân: “…”

“Hừ, sư muội, không hài lòng với tên thì đổi cái khác là được, nhập môn đoạn tuyệt trần duyên, được ngươi ban tên là phúc khí của nó.”

Thanh Nham không dám nói, đoạn chẳng nổi, thân mẫu của người ta cũng theo tới rồi.

Sương Hoa không nói nữa, lại đánh giá Hỗ Noãn, thấy cô bé mặt tái nhợt, ngón tay siết chặt vạt áo, không khỏi càng thêm không hài lòng. Đứa nhỏ này, sao nhát gan như thế.

Nàng ta nói: “Diện mạo cũng chẳng nổi bật.”

Ngọc Lưu Nhai: “…”

Vị sư muội này của hắn đúng là dung mạo cực xuất chúng, chỉ tiếc tính tình và cái miệng, trước mặt một đứa trẻ thì thôi cũng đừng nói quá mức như thế.

Trường Quân cũng có phần mất mặt, mình thiết tha chuyện nàng ta thu nhận đồ đệ, nàng ta lại kén chọn đủ điều, nếu không thích thì nói một câu vô duyên là xong, cần gì phải nói trước mặt đứa nhỏ như thế. Nhỡ đâu khiến đứa nhỏ sinh tâm ma thì hậu họa khôn lường, ôi.

Mà Thanh Nham cũng bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn của mình, đứa nhỏ này còn nhỏ thế biết nhìn thế nào?

Sương Hoa: “Thần sắc không linh hoạt, căn cốt không hoàn hảo, đứa nhỏ này và ta không có duyên sư đồ.”

Ba người trong lòng: Ngươi chỉ cần nói câu cuối là được rồi!

Sau đó nàng ta cứ thế quay người, phi thân mà đi.

Ồ, cũng để lại một câu: “Đa tạ tông chủ sư huynh, Trường Quân sư huynh, sau có người thích hợp xin báo cho ta.”

Cũng được, ít ra còn biết cảm ơn.

Thật là chuyện gì thế này.

Ba người đồng loạt nhìn về phía cô bé, ít nhiều cũng có chút áy náy.

Hỗ Noãn hiểu được lời thẳng thắn của Sương Hoa, nhưng lại không buồn bã, cô bé quen rồi, liền giả vờ đơ ra, trong lòng lại nghĩ: Rõ ràng mẹ nói ta là đẹp nhất, hừ, lời người lạ không thể tin.

Trường Quân: “Tông chủ xem, ta không thích hợp dạy Băng linh căn đâu.”

Hắn là Kim linh căn.

Ngọc Lưu Nhai hơi trầm ngâm: “Khoan đã, để ta hỏi thử Kiều Du.”

Một đạo truyền âm bay ra, hướng về một ngọn núi.

Một người mặc y phục màu trắng đang chơi cờ dưới tán tùng, nhận được truyền âm thì hơi sửng sốt, thu đồ đệ? Mang theo trẻ nhỏ bên người thật phiền phức. Vốn định từ chối, nhưng ống tay áo quét qua làm loạn bàn cờ, hắn lại ngẩn ra, rồi đứng dậy.

“Thôi, hôm nay bị phá hứng, đến gặp mặt cảm ơn cũng được.”

Kiều Du tới, hành lễ với hai người, nhìn sang Hỗ Noãn.

Lúc này Hỗ Noãn ý thức được vòng phỏng vấn đầu tiên của mình thất bại, trong lòng lại cổ vũ bản thân, lần này phải cố gắng, mình phải biểu hiện thật tốt.

Bèn dũng cảm nhìn lại, cố nặn ra một câu: “Thưa tiên sinh, con tên là Hỗ Noãn, năm nay năm tuổi, con biết quét nhà.”

Chữ “tiên sinh” vừa thốt ra, mấy người đều sững sờ.

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.