0 chữ
Chương 6
Chương 6: Lộ trình
Thanh Nham nghĩ nghĩ, có vài chuyện nói cho bọn họ biết cũng không sao, chỉ là Hỗ Noãn còn nhỏ, đạo tâm chưa thành, biết nhiều chưa hẳn đã tốt.
Vừa khéo, hắn có một tấm bản đồ nhỏ.
Lấy ra một cuộn trục nhỏ, mở ra, đường nét và màu sắc phía trên chậm rãi nổi lên, Hỗ Khinh kinh ngạc đến sững sờ, bản đồ toàn tự động bốn chiều màu sắc?
Hỗ Noãn cũng trợn to mắt.
Thanh Nham nửa ngồi xuống, giảng giải cho hai mẹ con đang ngồi: “Đại lục chúng ta đang ở tên là Kỳ Dã Thiên.”
Bản đồ nổi lên là một khối đại lục lớn, hình thể nghiêng dài, như một lưỡi dao cong cong cắm từ Tây Bắc sang Đông Nam. Bốn phía đại lục lớn có vô số đảo nhỏ rải rác, có nơi dày đặc, có nơi thưa thớt.
Ánh mắt Hỗ Khinh trầm xuống, bản đồ này không hoàn chỉnh, phần biển xung quanh nhìn màu sắc sâu cạn rõ ràng chưa phải tận cùng.
Thanh Nham chỉ một điểm ở đuôi: “Hiện giờ chúng ta ở đây.” Ngón tay chuyển đến một điểm giữa thân kiếm: “Triều Hoa Tông ở đây.”
Hỗ Khinh kinh ngạc: “Gần như vượt qua nửa đại lục, xa như vậy, phải đi bao lâu?”
Thanh Nham: “Theo tốc độ của tiên hạc ta, ước chừng bay mất một tháng.”
Hỗ Khinh càng kinh ngạc hơn: “Quả nhiên xa thật.” Tiên hạc còn nhanh hơn cả máy bay, vậy thế giới này lớn hơn thế giới cũ không biết bao nhiêu lần.
Mà đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng.
Niệm thiên địa chi du du, độc sảng nhiên nhi thế hạ.
(Nghĩ đến trời đất mênh mang, [ta] một mình buồn bã mà rơi lệ.)
Không hiểu sao lại nghĩ đến câu thơ này.
Hỗ Khinh hỏi: “Ứng Quốc trên bản đồ lớn bao nhiêu?”
Ứng Quốc là nơi họ xuất phát.
Thanh Nham dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ kẹp một chút bằng đầu móng tay: “Không lớn hơn thế này đâu.”
Hỗ Khinh: “…”
Thấy nàng câm nín không nói nên lời, Thanh Nham không nhịn được cười, năm đó bản thân bị đưa ra khỏi Phàm giới cũng từng chấn động bởi sự rộng lớn của thiên địa, những nơi từng tưởng là không thể vượt qua, giờ đặt trên bản đồ lại không tìm ra nổi.
Hắn nói: “Sau này các ngươi sẽ dần quen thôi.”
Hỗ Khinh thầm nhủ với bản thân, phải mau chóng quen đi, cố gắng kiếm tiền, à không, kiếm linh thạch.
Trong tiểu thuyết đều nói rồi, tu tiên là cạnh tranh tài nguyên. Nàng phải cố gắng để tiểu bảo bối ngoan trở thành thế hệ thứ hai tu chân (tu nhị đại*).
(*Thuộc tầng lớp con ông cháu cha trong giới tu chân.)
Lúc này Hỗ Khinh lại không nghĩ đến, hai đi sau một, liệu nàng có thể thành người ở số một kia không. Trong đầu nàng chỉ có kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền.
Bay qua biển gần nửa tháng, băng qua biển chính là rừng nguyên sinh mênh mông vô tận, Hỗ Khinh phát hiện Thanh Nham đang bay vòng quanh, nghi hoặc hỏi.
Thanh Nham: “Dưới kia là địa bàn của yêu thú, mỗi con yêu thú cấp cao đều có lãnh địa riêng, chúng không thích tu sĩ bay loạn trên đầu chúng.”
Hỗ Khinh hiểu ra, lộ tuyến không phải muốn vẽ sao cũng được, bay bậy là nguy hiểm đến tính mạng, nàng ghi tạc kỹ điểm này.
Kỳ thật trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng sợ Thanh Nham chê phiền sau này không giúp con gái, Hỗ Khinh chỉ đành ghi nhớ trong lòng, tìm cơ hội khác tra cứu.
Thanh Nham thì cảm thấy trải qua từng ấy thời gian, bọn họ đã là người quen, có vài lời có thể nói, bèn lấy từ giới chỉ ra hai bộ y phục, ra vẻ tự nhiên nói: “Y phục ở đây khác với Phàm giới, sắp đến tông môn rồi, các ngươi thay bộ này đi.”
Hỗ Khinh khựng lại, cúi đầu nhìn quần áo rách nát trên người hai mẹ con, trong lòng thầm nghĩ, gió thổi bao nhiêu ngày, chắc không còn mùi hôi đâu nhỉ.
Nàng cười gượng nhận lấy y phục trong tay Thanh Nham: “Cảm ơn, làm phiền ngài rồi.”
Thanh Nham hòa nhã mỉm cười: “Không phiền đâu. À, ta đi đằng trước thăm dò đường.”
Đây là sợ các nàng thay đồ sẽ ngại, Hỗ Khinh thầm nhủ tiểu tử này thật chu đáo.
Thanh Nham giơ tay niệm hai cái thanh tẩy thuật lên người các nàng, Hỗ Khinh sững lại, lập tức cảm thấy toàn thân từ đầu đến chân nhẹ bẫng, còn Hỗ Noãn thì kinh ngạc kêu lên.
“Thì ra y phục này là màu vàng.”
Hỗ Khinh đỏ mặt.
Y phục bên ngoài các nàng mặc, chắc là bà tử cai ngục lôi từ góc nào đó ra, vốn tưởng là vải gai xám đen, ai ngờ…
Thanh Nham giả vờ không nghe thấy, thân hình vυ"t khỏi lưng hạc bay về phía trước, khóe môi nhịn không được cong lên.
Hỗ Khinh một tay ôm mặt, một tay ôm lấy Hỗ Noãn, vùi đầu vào vai nhỏ của cô bé: “Aiz…, mẹ không làm nghề mở nhà tắm nữ được nữa rồi.”
Mở ra hai bộ y phục Thanh Nham đưa, một bộ xanh lam, một bộ xanh lục, đều là kích cỡ của hắn.
Hỗ Khinh thầm nghĩ, nếu hắn lấy ra đồ nữ, nàng còn phải đề phòng nữa kìa.
Nhưng mà lớn như vậy… xắn lên là được.
Vài động tác nàng liền lột lớp vải gai bên ngoài, y phục này chẳng biết trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần dùng sức chút là “xoẹt” một cái rách tan nát.
Trung y, quần dài, trường bào. Hỗ Khinh loay hoay thắt dây trên áo, phát hiện kích cỡ vừa khít, trường bào màu xanh lam ôm lấy dáng người nàng, không rộng không chật.
Nàng chớp chớp mắt, giúp Hỗ Noãn mặc vào bộ xanh nhạt còn lại, quả nhiên, rõ ràng là y phục người lớn, thắt dây lại liền tự động biến thành cỡ nhi đồng.
Hỗ Khinh bật cười: “Xem ra con đường thiết kế y phục, mở tiệm may cũng không đi được rồi.”
Hỗ Noãn: “A, mẹ ơi vì sao chúng ta phải mở tiệm?”
Hỗ Khinh xoay người cô bé lại, dùng tay làm lược chải tóc mềm mại, mái tóc vàng hoe lưa thưa thật đáng thương. Ở thế giới thứ ba, nàng nuôi con gái trắng trẻo mập mạp, tóc đen nhánh nhiều và óng mượt, đáng tiếc, thân thể ở thế giới thứ hai này không đủ dinh dưỡng. Giống như nàng xuyên đến, cũng chỉ có thể dùng cái vỏ của thân xác nguyên chủ.
Hỗ Khinh tết xong bím nhỏ, không có dây cột tóc, đành cắn rách một dải vải dài từ áo cũ buộc lên.
“Vì mẹ phải nuôi con mà.”
Hỗ Noãn cười rộ lên, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.
Trước kia cô bé hỏi, vì sao chỉ khi ngủ mới gặp được mẹ, ngủ tiếp lại không gặp được mẹ nữa. Hỗ Khinh dỗ dành bảo, bởi vì mẹ phải đi làm nuôi con mà. Từ đó Hỗ Noãn liền hiểu, thời điểm chính mình không gặp được mẹ, thì mẹ vẫn luôn nhớ đến. Về sau mỗi khi Hỗ Khinh nói đi làm, Hỗ Noãn liền ngoan ngoãn không làm phiền nàng nữa.
Hỗ Khinh nhìn nụ cười của con gái mà lòng tràn đầy cảm xúc, chỉ muốn khóc mà không khóc nổi, vì sao không phải cổ đại, nàng chuẩn bị bao nhiêu là thứ, sao lại xuyên vào thế giới tu tiên?
Thanh Nham quay lại, thấy mẹ con đã thu dọn xong cười nói vui vẻ, ánh mắt dừng lại trên trán Hỗ Khinh, nơi đó có một vết sẹo xấu xí.
Hỗ Khinh không để tâm, năm đó nàng dùng vết sẹo này để trấn áp nguyên chủ, giờ bản thân nhập vào thân xác này cũng chẳng bận tâm đến đẹp xấu. Ừm, vẫn có chút để ý, thân thể này thật ra rất đẹp, chỉ là một vết sẹo nhỏ, chẳng lẽ còn muốn yêu đương?
Thản nhiên nói: “Để tóc mái che lại thì đẹp hơn chút, chỉ là ta không có kéo.”
Răng nàng cũng đâu cắn tới được chỗ đó.
Thanh Nham như hiểu ra, lấy ra một cây kéo bạc nhỏ: “Cái này là lúc ta luyện khí dùng đến.”
Hỗ Khinh nói cảm ơn, dùng tay chỉnh chỉnh rồi cắt mái ngang, nhìn Hỗ Noãn đang nhìn mình chằm chằm, tay giơ lên, “xoẹt” một cái cắt tóc búi vừa cột xong tới ngang vai, rồi buộc lại.
Đúng là kéo thật.
Thanh Nham ngẩn người: “Ta có nên lấy cho ngươi cái gương không?”
Hỗ Khinh thầm nghĩ: À, thì ra là cẩu độc thân.
Bay qua rừng rậm hoang vu, lại vượt qua dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp, gió ập đến đột ngột ấm áp ẩm ướt, phía trước hiện ra một mảnh bình nguyên rộng lớn, có thể thấy sau bình nguyên lại vươn lên những ngọn núi cao sừng sững.
Hùng vĩ thay, mỹ lệ thay.
Núi cao từ xa nhìn như tiên khí lượn lờ, mây mù biến ảo, như có tiên nhân, linh thú ẩn hiện, dưới ánh nắng phát ra ba tia sáng lấp lánh, khiến lòng người rung động.
“Nơi đó chính là chỗ của Triều Hoa Tông.” Tâm tình Thanh Nham vui vẻ: “Cuối cùng cũng tới nơi rồi.”
Vừa khéo, hắn có một tấm bản đồ nhỏ.
Lấy ra một cuộn trục nhỏ, mở ra, đường nét và màu sắc phía trên chậm rãi nổi lên, Hỗ Khinh kinh ngạc đến sững sờ, bản đồ toàn tự động bốn chiều màu sắc?
Hỗ Noãn cũng trợn to mắt.
Thanh Nham nửa ngồi xuống, giảng giải cho hai mẹ con đang ngồi: “Đại lục chúng ta đang ở tên là Kỳ Dã Thiên.”
Bản đồ nổi lên là một khối đại lục lớn, hình thể nghiêng dài, như một lưỡi dao cong cong cắm từ Tây Bắc sang Đông Nam. Bốn phía đại lục lớn có vô số đảo nhỏ rải rác, có nơi dày đặc, có nơi thưa thớt.
Ánh mắt Hỗ Khinh trầm xuống, bản đồ này không hoàn chỉnh, phần biển xung quanh nhìn màu sắc sâu cạn rõ ràng chưa phải tận cùng.
Hỗ Khinh kinh ngạc: “Gần như vượt qua nửa đại lục, xa như vậy, phải đi bao lâu?”
Thanh Nham: “Theo tốc độ của tiên hạc ta, ước chừng bay mất một tháng.”
Hỗ Khinh càng kinh ngạc hơn: “Quả nhiên xa thật.” Tiên hạc còn nhanh hơn cả máy bay, vậy thế giới này lớn hơn thế giới cũ không biết bao nhiêu lần.
Mà đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng.
Niệm thiên địa chi du du, độc sảng nhiên nhi thế hạ.
(Nghĩ đến trời đất mênh mang, [ta] một mình buồn bã mà rơi lệ.)
Không hiểu sao lại nghĩ đến câu thơ này.
Hỗ Khinh hỏi: “Ứng Quốc trên bản đồ lớn bao nhiêu?”
Ứng Quốc là nơi họ xuất phát.
Thanh Nham dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ kẹp một chút bằng đầu móng tay: “Không lớn hơn thế này đâu.”
Thấy nàng câm nín không nói nên lời, Thanh Nham không nhịn được cười, năm đó bản thân bị đưa ra khỏi Phàm giới cũng từng chấn động bởi sự rộng lớn của thiên địa, những nơi từng tưởng là không thể vượt qua, giờ đặt trên bản đồ lại không tìm ra nổi.
Hắn nói: “Sau này các ngươi sẽ dần quen thôi.”
Hỗ Khinh thầm nhủ với bản thân, phải mau chóng quen đi, cố gắng kiếm tiền, à không, kiếm linh thạch.
Trong tiểu thuyết đều nói rồi, tu tiên là cạnh tranh tài nguyên. Nàng phải cố gắng để tiểu bảo bối ngoan trở thành thế hệ thứ hai tu chân (tu nhị đại*).
(*Thuộc tầng lớp con ông cháu cha trong giới tu chân.)
Lúc này Hỗ Khinh lại không nghĩ đến, hai đi sau một, liệu nàng có thể thành người ở số một kia không. Trong đầu nàng chỉ có kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền.
Thanh Nham: “Dưới kia là địa bàn của yêu thú, mỗi con yêu thú cấp cao đều có lãnh địa riêng, chúng không thích tu sĩ bay loạn trên đầu chúng.”
Hỗ Khinh hiểu ra, lộ tuyến không phải muốn vẽ sao cũng được, bay bậy là nguy hiểm đến tính mạng, nàng ghi tạc kỹ điểm này.
Kỳ thật trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng sợ Thanh Nham chê phiền sau này không giúp con gái, Hỗ Khinh chỉ đành ghi nhớ trong lòng, tìm cơ hội khác tra cứu.
Thanh Nham thì cảm thấy trải qua từng ấy thời gian, bọn họ đã là người quen, có vài lời có thể nói, bèn lấy từ giới chỉ ra hai bộ y phục, ra vẻ tự nhiên nói: “Y phục ở đây khác với Phàm giới, sắp đến tông môn rồi, các ngươi thay bộ này đi.”
Hỗ Khinh khựng lại, cúi đầu nhìn quần áo rách nát trên người hai mẹ con, trong lòng thầm nghĩ, gió thổi bao nhiêu ngày, chắc không còn mùi hôi đâu nhỉ.
Nàng cười gượng nhận lấy y phục trong tay Thanh Nham: “Cảm ơn, làm phiền ngài rồi.”
Thanh Nham hòa nhã mỉm cười: “Không phiền đâu. À, ta đi đằng trước thăm dò đường.”
Đây là sợ các nàng thay đồ sẽ ngại, Hỗ Khinh thầm nhủ tiểu tử này thật chu đáo.
Thanh Nham giơ tay niệm hai cái thanh tẩy thuật lên người các nàng, Hỗ Khinh sững lại, lập tức cảm thấy toàn thân từ đầu đến chân nhẹ bẫng, còn Hỗ Noãn thì kinh ngạc kêu lên.
“Thì ra y phục này là màu vàng.”
Hỗ Khinh đỏ mặt.
Y phục bên ngoài các nàng mặc, chắc là bà tử cai ngục lôi từ góc nào đó ra, vốn tưởng là vải gai xám đen, ai ngờ…
Thanh Nham giả vờ không nghe thấy, thân hình vυ"t khỏi lưng hạc bay về phía trước, khóe môi nhịn không được cong lên.
Hỗ Khinh một tay ôm mặt, một tay ôm lấy Hỗ Noãn, vùi đầu vào vai nhỏ của cô bé: “Aiz…, mẹ không làm nghề mở nhà tắm nữ được nữa rồi.”
Mở ra hai bộ y phục Thanh Nham đưa, một bộ xanh lam, một bộ xanh lục, đều là kích cỡ của hắn.
Hỗ Khinh thầm nghĩ, nếu hắn lấy ra đồ nữ, nàng còn phải đề phòng nữa kìa.
Nhưng mà lớn như vậy… xắn lên là được.
Vài động tác nàng liền lột lớp vải gai bên ngoài, y phục này chẳng biết trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần dùng sức chút là “xoẹt” một cái rách tan nát.
Trung y, quần dài, trường bào. Hỗ Khinh loay hoay thắt dây trên áo, phát hiện kích cỡ vừa khít, trường bào màu xanh lam ôm lấy dáng người nàng, không rộng không chật.
Nàng chớp chớp mắt, giúp Hỗ Noãn mặc vào bộ xanh nhạt còn lại, quả nhiên, rõ ràng là y phục người lớn, thắt dây lại liền tự động biến thành cỡ nhi đồng.
Hỗ Khinh bật cười: “Xem ra con đường thiết kế y phục, mở tiệm may cũng không đi được rồi.”
Hỗ Noãn: “A, mẹ ơi vì sao chúng ta phải mở tiệm?”
Hỗ Khinh xoay người cô bé lại, dùng tay làm lược chải tóc mềm mại, mái tóc vàng hoe lưa thưa thật đáng thương. Ở thế giới thứ ba, nàng nuôi con gái trắng trẻo mập mạp, tóc đen nhánh nhiều và óng mượt, đáng tiếc, thân thể ở thế giới thứ hai này không đủ dinh dưỡng. Giống như nàng xuyên đến, cũng chỉ có thể dùng cái vỏ của thân xác nguyên chủ.
Hỗ Khinh tết xong bím nhỏ, không có dây cột tóc, đành cắn rách một dải vải dài từ áo cũ buộc lên.
“Vì mẹ phải nuôi con mà.”
Hỗ Noãn cười rộ lên, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.
Trước kia cô bé hỏi, vì sao chỉ khi ngủ mới gặp được mẹ, ngủ tiếp lại không gặp được mẹ nữa. Hỗ Khinh dỗ dành bảo, bởi vì mẹ phải đi làm nuôi con mà. Từ đó Hỗ Noãn liền hiểu, thời điểm chính mình không gặp được mẹ, thì mẹ vẫn luôn nhớ đến. Về sau mỗi khi Hỗ Khinh nói đi làm, Hỗ Noãn liền ngoan ngoãn không làm phiền nàng nữa.
Hỗ Khinh nhìn nụ cười của con gái mà lòng tràn đầy cảm xúc, chỉ muốn khóc mà không khóc nổi, vì sao không phải cổ đại, nàng chuẩn bị bao nhiêu là thứ, sao lại xuyên vào thế giới tu tiên?
Thanh Nham quay lại, thấy mẹ con đã thu dọn xong cười nói vui vẻ, ánh mắt dừng lại trên trán Hỗ Khinh, nơi đó có một vết sẹo xấu xí.
Hỗ Khinh không để tâm, năm đó nàng dùng vết sẹo này để trấn áp nguyên chủ, giờ bản thân nhập vào thân xác này cũng chẳng bận tâm đến đẹp xấu. Ừm, vẫn có chút để ý, thân thể này thật ra rất đẹp, chỉ là một vết sẹo nhỏ, chẳng lẽ còn muốn yêu đương?
Thản nhiên nói: “Để tóc mái che lại thì đẹp hơn chút, chỉ là ta không có kéo.”
Răng nàng cũng đâu cắn tới được chỗ đó.
Thanh Nham như hiểu ra, lấy ra một cây kéo bạc nhỏ: “Cái này là lúc ta luyện khí dùng đến.”
Hỗ Khinh nói cảm ơn, dùng tay chỉnh chỉnh rồi cắt mái ngang, nhìn Hỗ Noãn đang nhìn mình chằm chằm, tay giơ lên, “xoẹt” một cái cắt tóc búi vừa cột xong tới ngang vai, rồi buộc lại.
Đúng là kéo thật.
Thanh Nham ngẩn người: “Ta có nên lấy cho ngươi cái gương không?”
Hỗ Khinh thầm nghĩ: À, thì ra là cẩu độc thân.
Bay qua rừng rậm hoang vu, lại vượt qua dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp, gió ập đến đột ngột ấm áp ẩm ướt, phía trước hiện ra một mảnh bình nguyên rộng lớn, có thể thấy sau bình nguyên lại vươn lên những ngọn núi cao sừng sững.
Hùng vĩ thay, mỹ lệ thay.
Núi cao từ xa nhìn như tiên khí lượn lờ, mây mù biến ảo, như có tiên nhân, linh thú ẩn hiện, dưới ánh nắng phát ra ba tia sáng lấp lánh, khiến lòng người rung động.
“Nơi đó chính là chỗ của Triều Hoa Tông.” Tâm tình Thanh Nham vui vẻ: “Cuối cùng cũng tới nơi rồi.”
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
