TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Theo học cùng

Thế là hai người quay lại, Thanh Nham rất trịnh trọng giới thiệu sư môn của mình là Triều Hoa Tông, chính thức mời mẹ con nàng cùng đến Triều Hoa Tông.

Hỗ Khinh do dự: “Con gái ta có thể bái nhập tiên môn tu hành, ta chỉ là một người phàm đi theo, có làm liên lụy đến con bé không?”

Thanh Nham cười đáp: “Chuyện ấy dễ sắp xếp. Trong tông môn cũng có trường hợp như vậy, người nhà thường được an trí tại phường thị dưới núi, khi đệ tử có ngày nghỉ có thể về nhà.”

Hỗ Khinh nghĩ, chẳng phải là đi theo học cùng?

Lão đạo sĩ cổ vũ: “Đi đi, các ngươi đi nơi khác cũng là người lạ đất lạ, nhưng đến nơi đó thì pháp luật triều đình ở đây không thể quản được các ngươi nữa.”

Hỗ Khinh xác định rồi, lão đạo sĩ chắc chắn đã nhìn ra nàng đã gϊếŧ người.

Nàng lập tức đổi sắc mặt tươi cười: “Vậy thì mọi việc xin nhờ tiên trưởng ngài vậy.”

Thanh Nham vội nói không dám nhận, thầm nghĩ tiểu cô nương vừa nhập môn đã là đệ tử nội môn, địa vị nhất định còn cao hơn hắn.

Đây cũng coi như một phần nhân mạch của hắn.

Hỗ Khinh trong lòng không dám đặt hoàn toàn niềm tin vào họ, nhưng hiện giờ quả thực không còn đường lui, điều quan trọng nhất là, nàng đánh không lại. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến, lúc này quan trọng nhất, là phải ở bên con gái, ai cũng không được chia cách các nàng.

Hỗ Khinh muốn để lại tiền bạc trong bọc cho lão đạo sĩ, vì trước đó Thanh Nham lỡ lời nói ra, vàng bạc ở chỗ hắn căn bản chẳng có giá trị, vứt trên đường cũng chẳng ai nhặt.

Lão đạo sĩ cũng không khách sáo, nhận hết đồ trong đó, để lại tấm vải bọc cho nàng làm kỷ niệm, nhắc nàng chớ quên chốn cũ.

Ngoài ra, còn tặng nàng một khối linh thạch.

Thanh Nham có phần không tán thành, linh thạch so với vàng bạc có phần quý giá hơn nhiều, hắn đưa linh thạch cho lão hữu cũng là để kéo dài thọ nguyên cho ông. Nhưng rồi nghĩ lại chỉ là một khối linh thạch hạ phẩm, cũng không đáng gì, người phàm không thể trực tiếp sử dụng, chỉ có thể mang theo bên người để cải thiện thể chất, mà lão hữu còn có, cũng để ông tùy ý xử trí.

Người bạn già này, vốn là người hiền lành, đáng tiếc không có linh căn.

Hỗ Khinh cảm kích, chẳng biết nên nói gì, nàng không thích mang ơn ai, mà một khối linh thạch này, e rằng nàng khó mà hoàn trả.

Lão đạo sĩ cười lớn: “Linh thạch ở ta chẳng dùng được, vàng bạc ở chỗ ngươi cũng chẳng dùng được. Chúng ta đổi ngang, đôi bên cùng có lợi, chẳng ai nợ ai. Ta dùng đá đổi lấy bạc của ngươi, tính ra vẫn là ta lời.”

Hỗ Khinh cảm động, vị lão đạo sĩ này thật là người thấu tình đạt lý, nàng chân thành nói một câu: “Lão nhân gia ngài đúng là thần tiên đích thực, nếu thế gian có thêm vài người như ngài, người đời cũng sẽ hướng thiện nhiều hơn.”

Lão đạo sĩ mắt mày cong cong, cảm thấy đây là lời khen lớn nhất, còn vui hơn khi người ta khen ông có đạo pháp cao thâm, bấm tay một cái, nói giờ lành đã đến, giục họ lên đường.

Thanh Nham triệu hồi một con hạc bay, ba người cùng lên hạc bay vυ"t lên không trung, Hỗ Khinh vẫy tay về phía dưới, không biết lão đạo sĩ có thấy hay không.

Lần này vừa đến đã gϊếŧ người, kế tiếp lại gặp được quý nhân, Hỗ Khinh cảm thấy, cuộc đời mới của nàng nhất định sẽ đầy kí©h thí©ɧ.

Ôm Hỗ Noãn trong lòng, Hỗ Khinh ngồi trên lưng hạc vẫn có chút chưa hoàn hồn, sớm biết nàng xuyên đến thế giới tu tiên, nàng cũng chẳng chuẩn bị được gì thêm.

Hỗ Noãn cảm nhận hơi thở bi ai của mẹ, xoay người nhỏ nhắn lại, ngẩng mặt lên: “Mẹ.”

Hỗ Khinh theo bản năng đáp một tiếng.

Hỗ Noãn: “Con đói rồi.”

Hỗ Khinh đập đầu, cái đầu này của nàng đúng là, từ trong lòng móc ra một miếng bánh, cứng queo, lấy được từ nhà gã thợ săn.

Không có nước.

Thật chán nản, ba năm rồi quên mất làm mẹ như nào, nhớ năm xưa trong giấc mộng ở thế giới thứ ba, mẹ con các nàng lần nào ra cửa chẳng phải là tay xách nách mang.

May mà Thanh Nham coi trọng mầm tốt, lúc nào cũng chú ý. Sợ Hỗ Khinh khó chịu nên hắn đứng phía trước không quay đầu lại, nhưng thần thức vẫn theo dõi bên này.

Thấy thế liền giả vờ như lỡ quên, quay đầu lại vẻ mặt hối hận như tỉnh ngộ: “Aiya, ta quên mất bây giờ các ngươi còn cần ăn cơm.” Thật áy náy, hắn bế quan bế thực tích cốc* đã nhiều năm, quên mất còn có chuyện ăn uống, vài bước tiến lại hai người, lấy ra một bình nhỏ từ nhẫn trữ vật, đổ ra hai viên đan dược: “Đây là đan dược Tích Cốc Đan, một viên no mười ngày.”

(*Không cần ăn uống.)

Đưa luôn bình nhỏ màu nâu cho Hỗ Khinh.

Hỗ Khinh nhận lấy đan và bình, lắc nhẹ một cái, trong bình đại khái có mấy chục đến trăm viên, đan dược nhỏ cỡ hạt đậu xanh, no bụng thật sao?

Nàng nghĩ đến chuyện khác: “Trong tông môn các ngài, có lo cơm không?”

Thanh Nham rất thích cười, mỗi khi mở miệng đều mỉm cười, lúm đồng tiền sâu bên trái hiện ra rõ ràng.

“Là ta chưa nói rõ, như tiểu đệ tử cỡ tuổi Noãn Noãn khi nhập môn sẽ có người chuyên chăm sóc, trước tiên vào Mông Đường học chữ vỡ lòng, bên cạnh Mông Đường là nhà ăn, có người chuyên nấu cơm cho tiểu đệ tử, những đệ tử chưa tích cốc cũng đều ăn ở đó. Thỉnh thoảng cũng có người khác tới đó gọi linh thực linh nhục để thỏa mãn khẩu vị.”

Hỗ Khinh: “Tiên nhân cũng ăn cơm? Ta tưởng các ngài đều ăn gió uống sương.”

Thanh Nham: “Sau khi tu vi đạt đến Trúc Cơ, có thể dùng linh lực mà không cần ăn ngũ cốc. Nhưng chúng ta vẫn chưa phải tiên nhân, chỉ là người tu tiên, chỉ khi phi thăng mới trở thành tiên nhân thực sự.”

Hỗ Khinh nghĩ, cái này thì nàng biết, phim ảnh tiểu thuyết đều nói như thế.

Điều nàng quan tâm là: “Mấy thứ ấy đều miễn phí chứ? Ngài cũng biết hiện giờ bọn ta chỉ có một khối linh thạch, học phí ta không trả nổi.”

Thanh Nham cạn lời, được rồi, quy định trong tông môn của tiên môn và thế giới người phàm khác nhau, sau này nàng tự mình thấy rồi sẽ tin.

“Hỗ nương tử, ngươi cứ coi như tiểu Noãn Noãn là học trò ưu tú nhất, học phí hoàn toàn được miễn, chính là như vậy.”

Hỗ Khinh mỉm cười, ngoài mặt nghe lời, trong lòng lại không cho là đúng. Học trò ai chưa từng làm, trong nhà có tiền hay không, bản thân có tiền hay không, trong trường học là hai đãi ngộ khác nhau. Như nàng, lúc nhỏ trong nhà còn đầy đủ người lớn, giữa đám bạn học cũng không thấy gì, nhưng sau này ba người lớn lần lượt qua đời, nàng trước mặt người ngoài vẫn có thể ngẩng đầu, nhưng không thể cười nổi, thiếu chính là sự tự tin ấy.

Nàng ôm chặt Hỗ Noãn, Hỗ Noãn vịn tay nàng ăn một viên đan, viên đan vào miệng tan ngay, không cần nước, lập tức hết đói.

Hỗ Noãn: “Mẹ, người cũng ăn đi.”

Hỗ Khinh mỉm cười, nuốt viên Tích Cốc Đan, bảo bối à, mẹ sẽ cố gắng trở thành chỗ dựa cho con.

Thanh Nham lại đứng lên phía trước chắn gió, hắn vốn muốn lấy lòng mẹ con các nàng thêm một chút, nhưng cũng nhìn ra Hỗ Khinh không phải người dễ tin người khác, sợ làm nhiều nàng lại nghĩ nhiều, đành ngoan ngoãn nhịn xuống.

Thật ra, hắn muốn đề nghị hai mẹ con thay y phục, hắn có đồ mới chưa mặc lần nào, có thuật pháp đo đạc may mặc, nàng mặc cũng vừa.

Hỗ Khinh đương nhiên biết hai mẹ con ăn mặc thật thảm thương, ngoài áσ ɭóŧ còn tạm được, bên ngoài chỉ là áo vải thô cũ kỹ. Chắc hẳn đã thay từ khi bị giam trong nhà lao, lại thêm hai người đã lâu không tắm, mùi trên người nàng còn ngửi thấy nữa là. Nhưng mà mượn đồ người nam nhân xa lạ, dù có mượn được cũng không có chỗ thay.

Đợi đi, đợi tới lúc hạ đất rồi tính. Nàng trắng tay, nhất định phải dựa vào Thanh Nham.

Nghĩ đến chuyện phải dựa vào người khác, Hỗ Khinh lập tức điều chỉnh thái độ ôn hòa, khi Thanh Nham nói chuyện thì đáp lễ phép. Thanh Nham thấy nàng nói chuyện dễ nghe, cũng âm thầm thở phào.

Cưỡi hạc bay về hướng nam, đất phía dưới như bàn cờ lùi về sau vùn vụt, Hỗ Khinh quan sát, tốc độ này còn nhanh hơn cả máy bay, chẳng mấy chốc đã thấy phía trước là biển cả mênh mông không bờ.

Nàng hít một hơi thật sâu, thế giới này, hình như lớn hơn thế giới của nàng rất nhiều.

Không nhịn được lên tiếng hỏi Thanh Nham: “Thanh Nham đạo trưởng, nơi này, rộng bao nhiêu?”

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.