TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4: Tiên duyên

Vừa cúi đầu khom lưng cảm ơn rối rít, vừa một tay đỡ con gái, một tay nắm chặt bọc tiền, Hỗ Khinh không dám đến gần lão đạo sĩ mà bước ra ngoài.

Lão đạo sĩ đi trước, giơ l*иg đèn soi xuống bậc thềm.

Hỗ Khinh cõng con gái theo sau, giữ khoảng cách hai mét xuống bậc thềm, mãi đến khi tiểu đạo sĩ trong phòng mới bước ra đứng trên bậc, nhìn hai mẹ con rời đi.

Thấy hắn không đuổi theo, Hỗ Khinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, người trẻ khỏe luôn khó đối phó hơn lão già sức yếu.

Trên lưng, Hỗ Noãn từ đầu đến cuối không nói một lời.

Từ nhỏ cô bé đã biết, chỉ cần ngủ say là có thể gặp mẹ. Trong viện nhiều người như vậy, không ai thật lòng quan tâm đến cô bé, người bắt cô bé gọi “nương” kia, ánh mắt nhìn cô bé như sói đói nhìn mồi.

Chỉ có ngủ rồi mới thấy được mẹ, mẹ sẽ dẫn cô bé đến nhiều nơi vui chơi, kể nhiều câu chuyện, mua cho rất nhiều món ngon, còn đưa cô bé đi học. Ừm, cô bé thích đến trường mẫu giáo, học hai năm rồi, thêm một năm nữa là được lên tiểu học. Nhưng sau này dù ngủ cũng không thấy mẹ nữa, chỉ nhắm mắt lại mới thấy được, thấy mẹ gϊếŧ quái vật. Đương nhiên, giờ mẹ đang ở bên cạnh, không cần nhắm mắt cũng thấy.

Để có thể ngủ nhiều hơn, Hỗ Noãn không thích tiếp xúc với người khác, dù sao cũng chẳng ai để ý cô bé, cô bé chỉ cần mỗi ngày ra ngoài lượn một vòng điểm danh, sau đó cố gắng đi ngủ là được. Vì vậy, trước mặt người ngoài, Hỗ Noãn luôn im lặng nhút nhát, chẳng mấy nổi bật.

Cô bé nằm yên trên lưng mẹ, mặt áp vào vai mẹ, yên tâm đi theo mẹ bước ra ngoài, bỗng dưng chẳng hiểu sao lại quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt ấy, thay đổi vận mệnh.

Đúng lúc đối diện, Thanh Nham đột nhiên linh cảm trào dâng, bước lên một bước: “Chờ đã.”

Hỗ Khinh lập tức xoay người, lui liên tiếp mấy bước, cảnh giác nhìn hai người kia.

Quả nhiên không phải người tốt?

Lão đạo sĩ rõ ràng cũng giật mình, khó hiểu nhìn tiểu đạo sĩ.

Thanh Nham dở khóc dở cười bước xuống bậc: “Phu nhân đừng nghĩ nhiều. Tại hạ nghĩ đã là có duyên, chi bằng để con gái đo thử linh căn*. Dù sao chỉ tốn chút thời gian, không ảnh hưởng gì đến hành trình của hai vị.”

(*Linh căn nghĩa đen là gốc rễ linh khí, là thiên tư bẩm sinh quyết định khả năng tu luyện linh khí của một người. Ai có linh căn tốt thì hấp thu linh khí nhanh, dễ tu luyện, dễ tiến giai, thọ mệnh dài lâu, trở thành cao thủ hoặc phi thăng thành tiên.)

Đo! Linh! Căn!

Trong đầu Hỗ Khinh ù ù như sấm, cái quái gì vậy? Không phải là cái mà mình đang nghĩ đấy chứ? Mình xuyên tới đâu thế này, chết mất thôi…

Thanh Nham dừng lại cách năm bước, tay phải xoa lên chiếc nhẫn ở tay trái, trên tay liền xuất hiện một quả cầu to bằng nắm tay.

Ánh sáng l*иg đèn không sáng lắm, nhưng cũng đủ để Hỗ Khinh nhìn rõ màn ảo thuật này.

Mặt nàng không biểu lộ cảm xúc.

Năm năm, cộng với ba năm mạt thế, hóa ra bà đây xuyên tới một nơi hoàn toàn không biết gì?

Khoảnh khắc này, nàng thấy mình thật quê mùa.

Thanh Nham không tiến lại gần, đưa tay ra trước nâng quả cầu, cười nói: “Vừa mới tiễn đệ tử mới về sư môn, tiện đường thăm cố nhân, thứ này cũng mang theo, tựa như là ý trời, có thể là ứng tại nơi này.”

Lão đạo sĩ vuốt râu, cười mỉm: “Nếu thật như vậy, hai mẹ con ngươi sẽ có một con đường tốt hơn.” Ông dừng lại, con đường lên trời đó, người thường muốn đi nhiều mà đi được thì ít, chưa xác định thì không nên cho họ vọng tưởng quá sớm: “Chỉ là thử một chút, sẽ có kết quả ngay, không làm lỡ lộ trình của các người.”

Trong lòng Hỗ Khinh gào lên: Bà đây còn chưa hiểu rõ cái thế giới này mà!

Nàng hít sâu một hơi: “Cái này là?”

Nàng tất nhiên không biết gì, chỉ là một tiểu thϊếp nhỏ nhoi trong hậu viện quan lại, cái gì cũng không hiểu.

Thanh Nham: “Đây là quả cầu đo linh căn. Nếu có linh căn, con gái phu nhân có thể tiến nhập con đường tu tiên.”

Hỗ Khinh lại hít sâu: “Tu tiên?”

Thanh Nham: “Đúng, tu tiên.”

Mẹ ơi, ta xuyên tới một nơi lớn rồi.

Hỗ Khinh quay đầu nhìn con gái một cái, thấy dáng vẻ ngây ngô ngơ ngác của con gái, cắn răng một cái, liều luôn.

Hiện giờ bọn họ là nô ɭệ mang tội trạng trong người.

“Dùng thế nào?”

“Chạm tay vào là được.”

Hỗ Khinh hối hận vô cùng, tại sao ngày xưa không đọc nhiều truyện tu tiên hơn, toàn xem cái gì hậu cung đấu đá.

Nàng nâng con gái lên cao hơn một chút, bọc tiền cấn vào đùi phát ra tiếng kêu khe khẽ, như đang chế giễu sự ngu ngốc của nàng.

Nàng bước lên: “Bảo bối ngoan, sờ thử quả cầu thủy tinh này đi.”

Lão đạo sĩ đưa đèn tới gần.

Hỗ Noãn rất nghe lời, ở trên lưng mẹ vươn tay ra, Hỗ Khinh hơi nghiêng người, một bàn tay nhỏ từ từ đặt lên quả cầu thủy tinh.

Hỗ Noãn vốn chậm chạp, cử động nào cũng chậm rãi, ba người lớn cũng không giục, đều chăm chú nhìn bàn tay cô bé đặt lên.

Chạm rồi, chạm rồi, chạm rồi… tia sáng phát ra rực rỡ, ánh lên màu xanh lam băng lấp lánh.

Thanh Nham mừng rỡ: “Là băng linh căn!” Mình đúng là nhặt được bảo vật: “Phu nhân, con gái phu nhân có thể làm đệ tử nội môn* đó.”

(*Là những đệ tử ưu tú, được tông môn chính thức công nhận, có tư cách tu luyện công pháp cao cấp, được tài nguyên, linh thạch, đan dược, vũ khí… ưu đãi hơn so với những người ở cấp dưới.)

Hỗ Khinh lại càng hối hận vì không đọc truyện tu tiên.

Nàng nuốt nước bọt khô khốc hỏi: “Có phải đóng học phí không?”

Thanh Nham sững ra, rồi bật cười lớn: “Không cần không cần, không những không cần, tông môn còn phát linh thạch, phát tài nguyên, phát y phục, nói chung, tông môn sẽ chăm sóc cô bé thật chu đáo.”

Nàng hiểu rồi, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ồ, vậy tức là, ngài định đưa con ta rời khỏi ta?”

Ơ?

Thanh Nham lần đầu gặp tình huống như vậy. Mỗi lần chiêu nộp đệ tử, người ta đều xếp hàng dài mong ngóng, đo được linh căn thì cả nhà mừng rỡ, không có thì nhiều người khóc ngay tại chỗ. Lần đầu tiên đo được linh căn tốt như vậy mà người thân lại không vui.

Trước đây cũng từng có người không nỡ rời con, nhưng cơ bản không cần họ khuyên, phụ huynh đã tự nhủ với con phải bước lên con đường tu tiên. Gặp người khó xử, họ thường dùng bạc giải quyết. Một trăm lượng, đủ để cắt đứt tình thân.

Thanh Nham: “Nếu phu nhân đồng ý, chúng tôi có thể cho phu nhân…”

Bị lão đạo sĩ kéo sang một bên, đúng là không có mắt nhìn, không thấy người ta đã sa sầm mặt rồi sao?

Kéo ra xa mới nói: “Ngươi thật là, làm tiên lâu rồi quên mất tình đời. Nữ tử kia rõ ràng coi con như tính mạng, ngươi lấy trăm lượng bạc mua con người ta? Không thấy nàng ta thân còn đang lâm nạn mà vẫn cố giữ lấy con sao? Cái cách của các ngươi vô dụng rồi. Ta dám cá, nếu ngươi dám cưỡng ép, nàng ta thà cùng con chết chứ không để ngươi toại nguyện.”

Thanh Nham toát mồ hôi, quay đầu nhìn lại: “Cảm ơn ngươi nhắc nhở. Nhưng đứa trẻ đó là hạt giống tốt hiếm có, Triều Hoa Tông chúng ta là tông môn lớn có tiếng, nhất định không bạc đãi cô bé. Đúng rồi, nàng ta không biết điều này, phải làm sao đây.”

Lo lắng.

Lão đạo sĩ bật cười: “Chuyện ấy có gì khó. Giờ hai mẹ con họ đã đường cùng, chi bằng ngươi làm người tốt đưa cả hai đi luôn.”

Thanh Nham ngẩn người.

Lão đạo sĩ trợn mắt: “Không phải ngươi từng nói, người phàm cũng có thể đến chỗ các ngươi sao?”

Nhắc đến chuyện này, Thanh Nham oán trách: “Cho nên ta mới muốn đưa ngươi đi, với năng lực của ta, có thể kéo dài tuổi thọ trăm năm cho ngươi, ngươi lại không chịu. Chúng ta cùng lớn lên, ngươi còn từng cứu mạng ta, sao lại không nhận chút ân tình này của ta?”

Lão đạo sĩ: “Ép người làm điều họ không muốn không phải điều hay. Ta thích thế gian trần tục này, mệnh trời khó đổi, ta thuận theo cũng là tu hành. Nếu ngươi thật sự áy náy, thì đưa nữ tử kia đi cùng đi.”

Ông nghiêm mặt hơn vài phần: “Ta thấy nàng ta là người có cơ duyên lớn, có con gái bên cạnh là phúc cho thiên hạ. Nếu mất con làm vướng bận thì chưa biết sẽ ra sao. Hôm nay ngươi chia cắt mẹ con người ta, chính là tạo nghiệt, ngươi không sợ kết nghiệp tạo nhân quả sao?”

Người tu tiên sợ nhất là kết nghiệp như vậy.

Thanh Nham bị ông nói cho không còn gì để nói: “Ngươi đã nói vậy, ta còn có thể làm gì. Chỉ cần nàng ta đồng ý, nể mặt ngươi, ta sẽ che chở cho hai mẹ con họ một phen.”

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.