TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Tài sản cứu mạng

Quay người kéo Hỗ Noãn đi vào, Hỗ Noãn vừa đứng dậy đã định dụi mũi, Hỗ Khinh vội lấy tay áo dụi mũi giúp cho cô bé, tay vừa rồi đã chạm đủ thứ dưới đất, không thể chạm vào mặt.

Ngàn vạn lần đừng phải là phân. Hỗ Khinh nghĩ thầm.

Ban đêm trong đạo quán rất yên tĩnh, các đạo sĩ đều ở phía sau.

Khi Hỗ Noãn mới vài tháng tuổi, tên tiểu quan kia không biết bị kích động vì chuyện gì, kéo cả nhà lên đây thắp hương. Giờ nghĩ lại, chắc là làm nhiều chuyện ác, sợ báo ứng nên lên cầu thần giữ mạng. Hôm đó, mỗi tiểu thϊếp đều được phát một bộ đồ mới và vài món trang sức đơn giản.

Hồi đó, Hỗ Khinh tưởng rằng mình sẽ không quay lại được, cũng không muốn chết già trong hậu viện tiểu quan với thân phận tiểu thϊếp. Nhân lúc ra ngoài, nàng thu dọn tài sản của nguyên chủ, giấu trong tiền điện* của đạo quán. Dự tính tìm cơ hội giả chết thoát thân, mang con gái đi phiêu bạt tự tại, ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy.

(*Là gian/thánh điện phía trước trong tổng thể công trình, thường dùng để tiếp khách, làm lễ sơ bộ, hoặc thờ các vị thần/phật phụ tá. Tiền điện là nơi đầu tiên khi bước vào chính điện.)

Hiện giờ, số tiền cứu mạng từng giấu ấy vẫn còn dùng được. Phải cảm ơn bản thân có tầm nhìn xa, chuẩn bị từ trước.

Hỗ Khinh tự vỗ tay cho mình một cái, cõng con gái lặng lẽ bước đi trong bóng tối. Khả năng đi trong đêm là kỹ năng rèn được ở mạt thế, để trốn thoát khỏi tang thi mà không gây ra tiếng động.

Tiền điện rất dễ tìm, nơi cao nhất chính là đó. Các đạo sĩ không có gác đêm, cửa cũng không khóa, Hỗ Khinh vào rất dễ dàng.

Chính điện thờ Đại Đế, cách xưng hô khác với thế giới của Hỗ Khinh, nhưng ý nghĩa đại diện thì như nhau, đều là thần linh một phương.

Hỗ Khinh đặt con gái xuống, cúi người hành lễ với Đại Đế: “Đại Đế trên cao, cảm ơn ngài đã phù hộ mẹ con con suốt năm năm qua, xin ngài tiếp tục bảo vệ chúng con bình an thuận lợi.”

Hỗ Noãn nhìn mẹ, học theo động tác mà hành lễ.

Hỗ Khinh nắm tay con gái, vòng qua trụ lớn quấn vải đỏ lụa vàng, lần mò về phía sau tượng Đại Đế.

Tượng Đại Đế mặc trường bào gấm do tín đồ dâng lên, đỏ thẫm tím sẫm, thắt đai vàng ở eo. Dưới lớp áo đó còn có một tầng quần áo được chạm khắc. Nghệ nhân rất tỉ mỉ, vạt áo không đặc, bên trong còn điêu khắc lớp áo trong, bàn chân mang giày, đôi chân mặc quần. Vậy nên bên trong có khoảng trống.

Hỗ Khinh niệm thầm xin tội, tay luồn qua khe hở, moi ra một gói vải bông dài mảnh.

Mừng rỡ, vẫn còn đó.

Trong điện ánh sáng mờ mờ, Hỗ Khinh vội vàng mở gói, đây là toàn bộ gia sản của hai mẹ con nàng.

“Ha ha, lão đạo cuối cùng cũng đợi được chính chủ rồi. Thanh Nham, ta thắng rồi.”

Một giọng nói già nua vang lên.

Gần như cùng lúc người kia cất lời, ánh mắt Hỗ Khinh lạnh đi, thân hình nhoáng lên, lập tức cõng Hỗ Noãn lên lưng, một tay chộp lấy gói đồ, dựa lưng vào cột.

Đây là tư thế vừa phòng thủ vừa chuẩn bị tấn công, nàng theo bản năng mò thắt lưng, nhưng trống không. Đây không phải cơ thể của nàng, chỗ đó không có con dao găm quen thuộc.

Ánh sáng từ l*иg đèn chiếu ra, trước mắt sáng bừng, cách chưa tới mười bước là một già một trẻ đứng đó.

Soạt, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Khoảng cách gần như thế, nàng lại hoàn toàn không phát giác, điều này chứng minh họ không phải người bình thường, thân thủ e còn hơn nàng.

Hỗ Khinh lập tức suy tính cách thoát thân.

Lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ đều có vẻ kinh ngạc, nữ tử nhỏ nhắn này dường như không đơn giản.

Rõ ràng thân hình gầy yếu như cành liễu, lúc này lại cảnh giác như báo. Toàn thân tả tơi, tóc tai rối loạn để lộ một vết sẹo dữ tợn trên trán, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đến lạnh người.

Một tia sát ý nhàn nhạt.

Tia sát ý đó chỉ lóe lên rồi biến mất, nhận ra mình không phải đối thủ của hai người kia, Hỗ Khinh đổi chiến lược, đột nhiên thân thể mềm nhũn, òa lên khóc.

“Cầu xin hai vị đạo gia tha cho tiểu phụ một con đường sống. Chúng ta tới đây chỉ để lấy lại đồ cũ, nguyện hiến một nửa thờ cúng hương khói cho Đại Đế.”

Hai người đều thấy buồn cười, yếu đuối cầu xin, mà cơ thể dưới lớp áo kia lại đang căng chặt. Như một con thỏ, chỉ cần có gì bất ổn là sẽ đá đại bàng ngay.

Có thể lừa được người thường, nhưng không qua mắt được bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng không phải vì tiền, càng không phải vì mạng.

Chỉ là một vụ cá cược, hù dọa người ta, mà đối phương còn đang cõng theo một đứa trẻ, đúng là tội lỗi.

Lão đạo sĩ giả vờ không thấy nàng tiếc cái gói kia, hiền hòa nói: “Phu nhân không cần hoảng sợ. Lão đạo bốn năm trước khi quét dọn trong điện phát hiện gói đồ này, cùng cố nhân đánh cược. Lão đạo cược rằng, trong tuổi già bóng xế vẫn có duyên gặp lại chủ nhân mà hoàn trả nguyên vẹn. Đêm nay xem ra, lão đạo thắng rồi.”

Câu nói nhiều thông tin, tai Hỗ Khinh chỉ vang lên bốn chữ “hoàn trả nguyên vẹn”. Mừng rỡ, nghi ngờ, nàng có thể mang đi hết sao? Có thể an toàn mang đi?

Thật ra trong gói cũng không có gì nhiều, nguyên chủ không được sủng ái, nàng lục khắp phòng cũng chỉ gom được hai mươi lượng bạc nén, mười lượng bạc vụn, hai xâu tiền đồng nhỏ, thêm hai món trang sức bạc. Tiền không nhiều, nhưng có thể cứu mạng. Tiền cứu mạng, càng không nỡ bỏ.

Được rồi, cứ là tiền thì nàng đều tiếc, nàng sợ nghèo.

“Đạo trưởng, ngài nói thật sao?” Hỗ Khinh cố làm ra vẻ yếu đuối đáng thương.

Nhưng nàng là người từ mạt thế xuyên tới, từng gϊếŧ người gϊếŧ quái, tự rèn giũa mình thành người thép, giờ đột nhiên đổi phong cách thật là, không thể nhìn nổi.

Giống như hổ cầm khăn tay khóc, kiểu như thế.

Hai người đều nhịn cười, lão đạo sĩ gật đầu, vui vẻ nói: “Lão đạo cũng muốn làm người quân tử, yêu cầu này vẫn có thể làm được.” Chỉ tay vào gói đồ trong tay nàng.

Hỗ Khinh muốn đỏ mặt, mà không đỏ được. Lúc giấu tiền, nàng nổi hứng cắt một mảnh vải trắng, viết mấy chữ may vào trong: Tài sản cứu mạng, quân tử chớ động.

Toát lên một luồng yếu đuối nhún nhường, mà nguyên chủ chỉ là tiểu thϊếp, là đồ riêng, nàng có tư cách gì? Chỉ cần sống, yếu đuối cũng chẳng sao. Nếu không may bị người ta phát hiện, mong rằng họ thấy dòng chữ ấy sẽ động lòng mà tha nàng một đường sống. Nịnh bợ thôi mà, có khó gì.

Thấy không, giờ thì hiệu quả rồi?

Hỗ Khinh mặt mày vui mừng: “Thật sự cảm ơn ngài, ngài đúng là thần tiên cứu khổ cứu nạn, đợi tiểu phụ an ổn rồi nhất định lập bài vị trường sinh, cầu trời cho ngài sống thêm năm trăm năm…”

Phụt, tiểu đạo sĩ đứng sau nhịn không được bật cười, phụ nhân phàm tục này, nói chuyện thật thú vị.

Hỗ Khinh nhìn qua, thấy tiểu đạo sĩ môi đỏ răng trắng cười với mình, theo bản năng, nàng thấy có gì đó là lạ.

Tiểu đạo sĩ mở lời: “Được rồi, họ còn có việc gấp, đừng để vụ cá cược của chúng ta làm chậm trễ người ta. Ngươi và ta lêи đỉиɦ vách đá luận tiếp.”

Tim Hỗ Khinh khẽ siết lại, việc gấp? Hôm qua nàng vừa gϊếŧ người, giờ nàng và con là nô ɭệ bỏ trốn. Việc gấp chính là chạy trốn. Tiểu đạo sĩ này nhìn ra điều đó? Hắn biết mình bao nhiêu? Là địch hay là bạn, nhìn qua là người xa lạ. Hắn nói vậy là có ý gì?

Thấy một câu nói khiến đối phương nghĩ ngợi lung tung, Thanh Nham hơi hối hận, hắn rời phàm thế đã lâu, quên mất những kiêng kị nơi nhân gian, gặp nữ quyến vốn nên tránh xa.

Hắn đưa mắt ra hiệu với người kia, rồi lui về phía cửa.

Lão đạo sĩ mỉm cười, giơ l*иg đèn chỉ lối: “Lão đạo tiễn hai mẹ con đến tận cửa. Lần này đi, phu nhân ắt sẽ hóa hung thành phước, gặp dữ hóa lành.”

Câu này Hỗ Khinh hiểu, người đời đến cầu thần, chẳng qua là cầu lời tốt lành, lão đạo sĩ đây là đang chúc phúc. Mà đúng là lúc này mẹ con nàng thiếu nhất chính là “hóa hung thành phước”.

Lòng lại không nhịn được lầm bầm, chữ “tiễn” này dùng thật vi diệu, nghe xong lòng cứ lành lạnh.

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.