TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Đoàn tụ

P.s: Chương này cổ đại, tu tiên nên mình chuyển sang xưng hô cổ đại nha mn.

“Gã thợ săn trên núi chết rồi, ngươi thấy chưa?”

“Ta mới vừa đi xem, chậc, chết thật dứt khoát. Đám nam nhân trong thôn đều nói, là bị một tên còn dữ dằn, còn to khỏe hơn hắn bẻ gãy cổ trong một đòn. Ta nói thật, đáng đời.”

Một cái thôn nghèo khổ dưới chân núi, hai phụ nhân nhìn về nơi người qua lại lưng chừng núi mà thì thầm.

Người mặt vuông nói: “Không phải đáng đời à? Hai bà vợ trước của hắn đang sống sờ sờ đều bị hắn đánh chết, báo ứng hiện thế mà. Không có cái tên ác ôn ấy, cả làng thở phào nhẹ nhõm. Ta nói, con người này săn gϊếŧ đến đen cả lòng, mỗi lần vào thôn với cái ánh mắt đó nhìn người ta sợ chết khϊếp. Như muốn gϊếŧ người vậy. Giờ chết rồi, khỏi phải thấp thỏm lo sợ nữa.”

Người mũi to tiếp lời: “Chứ sao, nhưng ta nhớ không lầm thì hắn mang về hai người nữa mà?”

Người mặt vuông đáp: “Chính là hai nữ nhân một lớn một nhỏ đó, gầy như que củi, chừng nào bị hắn đánh chết rồi quăng cho sói ăn cũng nên. Ai mà còn lo cái đó, trưởng thôn nói rồi, không sợ chuyện trả thù riêng, chỉ sợ cái tên hung tàn hơn cả gã thợ săn kia quay lại gϊếŧ cả thôn. Giờ người ta tổ chức tuần tra rồi.”

Người mũi to: “Vậy thì nguy quá, ta phải bảo lão nhà ta sửa lại cửa nẻo tường rào mới được.”

Mà cái tên hung tàn hơn cả gã thợ săn, vừa được nhắc tới trong câu chuyện phiếm ấy, lúc này đang cõng theo một đứa trẻ, chạy nhanh như bay trên đường núi.

Cô bé năm tuổi Hỗ Noãn liên tục ngoái đầu lại: “Mẹ ơi, mình đi suốt cả đêm với nửa ngày rồi, họ không đuổi kịp đâu, mẹ thả con xuống đi, nghỉ một chút thôi.”

Hỗ Khinh không dừng bước: “Mẹ còn sức, đi thêm một đoạn nữa.”

Hỗ Noãn cọ cọ cái mũi nhỏ mềm mại lên vai mẹ: “Mẹ ơi, có phải mẹ chém quái vật mới có được sức mạnh như vậy không?”

Bước chân loạng choạng, Hỗ Khinh dứt khoát dừng lại, đầu gối gập xuống, để bé con trượt khỏi lưng mình, nhân đó ngồi phệt xuống đất, đối diện với cô bé: “Con có thể nhìn thấy sao?”

Hỗ Khinh rất kinh ngạc, sau khi mạt thế đến, nàng không thể thấy được con gái, vậy mà con gái lại có thể thấy được nàng?

Hỗ Noãn gật đầu: “Nhắm mắt lại là nhìn thấy được.” Lại nói: “Hiện tại thì không thấy gì nữa rồi.”

Hỗ Khinh càng thêm kinh ngạc. Nàng nghiêng tai lắng nghe, không có tiếng người, chỉ có tiếng suối róc rách. Nàng dắt tay bé con đi về hướng phát ra tiếng nước, tìm được một dòng suối chảy giữa khe đá, múc nước rửa mặt, xé vạt váy lau mặt tay cho Hỗ Noãn, cho uống nước, rồi mới có thời gian tiếp nhận thông tin.

Hỗ Noãn mới năm tuổi, vóc dáng hơi thấp so với tiêu chuẩn trẻ con hiện đại, cũng gầy hơn một chút. Gương mặt từng tròn trịa giờ cũng sụt đi một vòng, chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng là to hơn, khiến người nhìn càng thêm xót xa.

Hai mẹ con có mối quan hệ khá đặc biệt, phải nói là một cơ duyên chỉ thần linh mới giải thích nổi.

Năm ấy Hỗ Khinh chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường ở thế giới hiện đại, mối hận trong lòng cũng chỉ là ân oán tình thù đời trước của cha mẹ. Vì cha cô không ra gì, khiến mẹ cô và ông bà ngoại bị hại chết, Hỗ Khinh đã dồn cả đời sống và lý tưởng vào việc báo thù.

Giờ nghĩ lại, khi đó đúng là thời kỳ “hội chứng tuổi dậy thì” đến giai đoạn cuối.

Bỗng một ngày, trong mơ Hỗ Khinh xuất hồn xuyên đến một thế giới khác, rơi vào thân thể một tiểu thϊếp (vợ nhỏ) đang sinh con ở hậu viện của một tiểu quan (người có chức quan nhỏ).

Tiểu thϊếp đang sinh con, thai chưa đủ tháng, sinh non. Tiểu thϊếp vừa sợ đau vừa sợ chết, không chịu sinh. Đứa trẻ suýt nữa bị nghẹt chết trong bụng, Hỗ Khinh nhập vào, dứt khoát phối hợp với bà đỡ, sinh được đứa trẻ.

Một bé gái đáng thương như mèo con, chính là Hỗ Noãn.

Hỗ Khinh tưởng mình không thể trở về nữa, mối thù chưa báo nhưng lại có con gái, cuộc sống khô cằn được tưới tắm bằng một tình cảm khác. Nàng sống ẩn nhẫn cùng Hỗ Noãn được nửa năm, bất ngờ lại xuyên về.

Thời gian ở thế giới thực vẫn dừng ở đêm đó.

Tưởng là một giấc mơ chân thực đến kỳ quái.

Hỗ Khinh cất giấc mơ ấy đi, tiếp tục báo thù, một thời gian sau nàng lại xuyên, lúc đó tiểu thϊếp đang dìm đứa bé một tuổi Hỗ Noãn vào chậu nước đầy.

Gϊếŧ người.

Hỗ Khinh giận dữ, trong cơn máu nóng dồn lên não phá hủy khuôn mặt tiểu thϊếp, khiến ả không còn dùng Hỗ Noãn để tranh sủng được nữa, chỉ có thể dựa vào đứa con gái mà ả từng khinh thường.

Biến cố cũng bắt đầu từ đó.

Hỗ Khinh cứu Hỗ Noãn xong lập tức bị thế giới này đẩy ra ngoài, nhưng từ lúc đó, Hỗ Noãn có thể nhập mộng.

Chính xác mà nói, nếu cả hai cùng ngủ, họ sẽ xuất hiện trong thế giới thứ ba.

Một thế giới song song với hiện thực của Hỗ Khinh. Ở đó, nàng mang Hỗ Noãn sống cuộc sống của thế kỷ 21, cho đến khi, mạt thế giáng xuống thế giới hiện thực của Hỗ Khinh.

“Con với mẹ chia cách bao lâu rồi?” Hỗ Khinh hỏi Hỗ Noãn.

Hỗ Noãn giơ ba ngón tay: “Ba mươi ngày.”

Hỗ Khinh vui mừng: “Noãn Noãn của mẹ biết đếm ngày rồi.”

Hỗ Noãn: “Hay là bốn mươi ngày?”

Hỗ Khinh: “…”

Con bé mới năm tuổi, số phận lận đận, có thể nói được ba mươi hay bốn mươi ngày là giỏi lắm rồi. Dù sao cũng cỡ một tháng, con không lớn lên mấy, may là thời gian ở đây trôi chậm. Chứ không thì nàng vừa xuyên tới đã thấy con gái bồng cháu thì sốc chết.

“Nhà đó xảy ra chuyện gì? Sao con lại tới cái xó núi này?”

Hỗ Noãn: “Con nhớ người ta nói. Bọn họ nói là bị tịch thu tài sản.”

Hỗ Khinh hiểu ra: “Tham quan, sớm muộn gì cũng thế.”

Hỗ Noãn: “Tất cả mọi người đều bị bán đi.”

Hỗ Khinh: “Hai mẹ con mình bao nhiêu tiền?”

Chuyện này Hỗ Noãn cũng biết, giơ một bàn tay, rồi thêm một ngón tay nữa: “Sáu lượng.”

Hỗ Noãn ấn ba ngón giữa của bàn tay ấy xuống, rồi ấn luôn bàn tay kia lại: “Sáu.” Tự mình giơ tay làm thành sáu sáu sáu.

Hỗ Noãn nhìn tay mình thành hình số sáu, đưa cho Hỗ Khinh xem: “Sáu.”

Hỗ Khinh gật đầu: “Cho nên, cái tên hung dữ đó mua hai mẹ con mình, dắt lên núi này, đánh mẹ, còn đánh con.”

Hỗ Noãn gật đầu như gà mổ thóc: “Mẹ ơi, con sợ.” Mắt hoe đỏ, lao vào lòng mẹ.

Hỗ Khinh đau lòng không chịu được, thầm nghĩ sớm biết chết một lần là có thể qua được, bà đây sớm chết rồi.

“Đừng sợ đừng sợ, mẹ đánh chết hắn rồi, con có sợ không? Mẹ gϊếŧ người rồi.”

Hỗ Noãn đang ở tuổi tiếp thu mọi thứ như bọt biển, lắc đầu trong lòng mẹ: “Không sợ. Sau khi con với mẹ chia tay, nhắm mắt lại thấy mấy lần, mẹ gϊếŧ nhiều quái vật, còn có người nữa.”

Mặt Hỗ Khinh giật nhẹ, dạy con thế này có hơi quá tay rồi.

Hỗ Noãn hồn nhiên nói: “Họ đều là người xấu.”

Hỗ Khinh ôm chặt con: “Đúng, bọn họ đều là người xấu.”

Những kẻ nàng gϊếŧ trong mạt thế, đều là những kẻ muốn hại nàng, chết cũng đáng. Không gϊếŧ họ thì để họ gϊếŧ nàng à? Không đời nào. Hỗ Khinh lạnh lùng nghĩ.

Nàng nói: “Đi thôi, mẹ cõng con. May mà mẹ có dự cảm trước, biết nhà đó sớm muộn gì cũng có chuyện, nên đã lén giấu vài thứ. Lấy được rồi, mẹ đưa con đi thật xa, sống những ngày tốt đẹp.”

Hỗ Noãn cười: “Vậy sau này mẹ không rời xa con nữa nhé?”

“Ừm, không xa nữa.”

Ngoài khơi có núi xanh, trên núi có một đạo quán*, núi không dốc, đường không hiểm, quán không cao, nhưng hương khói rất thịnh.

(*Ngôi đền, điện, hoặc tu viện nơi các đạo sĩ sinh sống, tu luyện và hành lễ thờ thần linh theo Đạo giáo.)

Nửa đêm, Hỗ Khinh dắt Hỗ Noãn chui qua khe hở dưới chân tường vào, cái lỗ này to hơn mấy chỗ khác, chắc là chỗ thú hoang trên núi thường đi qua, mép đá không quá sắc.

Nàng bò phía trước, vừa chui qua tường, tay đè lên một đám lông, không biết là lông chó, lông mèo hay lông cáo. Đám lông khá nhiều, nàng thuận tay gạt sang bên, sợ bay vào mũi con gái hắt xì rồi gây động tĩnh.

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.