TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Mở đầu

Ba năm mạt thế. Căn cứ Hy Vọng. Một căn phòng trong khu căn hộ của đội Hỏa Phượng Hoàng, Hỗ Khinh nằm trên giường, mặt đỏ bừng, ý thức mơ hồ.

Cô đang sốt.

Không phải bệnh, mà là đang trong quá trình thức tỉnh dị năng.

Ba năm rồi, dựa vào một thân liều mạng mà giành được chỗ đứng trong đội nhiệm vụ, Hỗ Khinh thở phào nhẹ nhõm. Mạt thế mà, không có dị năng thì khó sống. Nhưng đồng thời lại vô hạn hụt hẫng, ba năm rồi, cô chưa từng mơ lại. Dị năng thức tỉnh rồi, chẳng lẽ từ nay càng không thể mơ nữa?

Cơn sốt khiến đầu óc mơ màng, nhưng dòng suy nghĩ thì không cách nào ngăn lại. Hỗ Khinh không kiềm được nhớ lại trước kia, về một cơ duyên không thể nói với bất kỳ ai.

Cô từng đến một thế giới khác, trong một khoảng thời gian rất ngắn, đó là một thế giới chân thực.

Cô còn từng đến thế giới thứ ba, ba năm trước, mỗi đêm đều đi, nơi đó hẳn không phải thế giới thật.

Thế giới thứ ba và thứ hai đều có người mà cô lưu luyến, là những người cô không thể buông bỏ. Tưởng rằng cả đời này có thể qua lại giữa hiện thực, thế giới thứ hai và thứ ba, nhưng từ khi mạt thế giáng xuống thế giới thực, cô chưa từng bước vào thế giới thứ hai hay thứ ba nữa.

Con gái cô, Noãn Noãn, phải làm sao?

Hỗ Khinh mơ màng.

Cánh cửa khẽ kêu “két” một tiếng, một người đàn ông cao lớn lách mình bước vào, khoác áo choàng, đội mũ dày, đeo khẩu trang lớn. Hỗ Khinh không thể ngồi dậy, cũng không thể mở miệng, nhưng ngay ánh nhìn đầu tiên đã nhận ra.

Là người thân duy nhất còn lại của cô trên đời này chính là người em trai cùng cha khác mẹ.

Người đàn ông đứng trước giường, nhìn chăm chăm thật lâu, như đang đấu tranh lần cuối cùng.

Hỗ Khinh cười lạnh trong lòng, đã vào đến đây rồi còn giả vờ gì nữa. Trong đội đều biết cô đang thức tỉnh dị năng, theo quy định, khi có thành viên thức tỉnh, căn hộ sẽ không cho bất kỳ ai ngoài người trực ban vào, luân phiên canh gác hai người một lượt, cho đến khi thành viên ấy thức tỉnh xong và hồi phục.

Hắn có thể yên ổn bước vào, chỉ có một khả năng, có người thả lỏng cảnh giác.

Hừ.

Hỗ Khinh thở dài, như thể đã thấy trước cảnh đội Hỏa Phượng Hoàng tan rã không xa.

Vì quyền, vì tình, vì tài nguyên, thậm chí chỉ vì một hơi thở, một ánh mắt không thuận, gϊếŧ người chỉ trong chớp mắt, vu oan giá họa, phản bội, bán đứng thì càng như cơm bữa. Đây là mạt thế, pháp luật và đạo đức sụp đổ, cái ác trong phần nhân tính của con người như thú dữ xấu xí bị thả ra khỏi l*иg, chẳng còn gì ràng buộc.

Tiếc thay, khởi đầu của đội khi mới lập là để sưởi ấm cho nhau, nhưng tia lửa hy vọng cuối cùng cũng không chống nổi cái lạnh buốt.

Vậy, ngươi còn do dự gì nữa?

Hỗ Khinh cố mở mắt trong cơn mê man, ánh nhìn giễu cợt trong mắt khiến người kia vừa thẹn vừa giận.

Hắn rút từ trong túi kín một con dao ngắn, trên lưỡi dao còn dính máu thịt đen ngòm.

Máu thịt của tang thi*.

(*Xác chết biết đi, chính là xác sống hay còn gọi là zombie.)

Hừ, đến phút cuối còn giữ mặt mũi, không trực tiếp gϊếŧ cô mà muốn tạo hiện trường giả cô thức tỉnh thất bại, biến thành tang thi, rồi mới đường hoàng đưa tiễn?

Giả dối, giống hệt người đàn ông kia.

Người đàn ông cúi đầu một chút, để cô nghe rõ: “Cô vì mẹ cô mà báo thù, tôi cũng phải vì mẹ tôi mà báo thù.”

Hỗ Khinh càng cười lạnh, cô vì mẹ, vì ba mạng người nhà mẹ cô mà báo thù, cũng chỉ khiến tên đàn ông kia thân bại danh liệt, không lấy mạng ông ta, càng chưa từng làm tổn hại mẹ hắn. Mẹ hắn đổi một người đàn ông khác vẫn hưởng vinh hoa phú quý, hắn báo thù gì? Phải cảm ơn cô đã để mẹ hắn đổi được một lão chồng có quyền có thế ấy chứ.

Vạt áo sau lưng bị vén lên, mũi dao đặt lên cột sống, đâm sâu một phân.

Hỗ Khinh có thể cảm nhận được lưỡi dao chạm đến xương, nhưng lại không thấy đau, cô sốt đến mức mất cả cảm giác đau rồi.

Theo như trong sổ tay thức tỉnh, chỉ cần vượt qua giai đoạn này, dị năng của cô sẽ thành công thức tỉnh.

Tiếc là, công dã tràng, thất bại trong gang tấc, dù cô đã chuẩn bị kỹ đến đâu cũng không thắng nổi lòng người thay đổi. Huống chi là giữa mạt thế, cô căn bản không thể tìm cho mình một nơi tuyệt đối an toàn.

Virus lan ra, Hỗ Khinh cảm nhận rõ rệt dòng năng lượng nóng rực vốn đang chạy trong cơ thể trở nên lạnh lẽo, sự sống bị cái chết nuốt chửng.

Thức tỉnh thất bại rồi, cô sắp biến thành tang thi.

Trong lòng như lửa đốt, chẳng lẽ cô thật sự không còn cơ hội gặp lại Noãn Noãn của mình nữa?

Sức mạnh của dị năng và virus giao chiến trong đầu cô, não bộ như muốn nổ tung, trái tim cô như dã thú mất kiểm soát: Noãn Noãn của mẹ, Noãn Noãn của mẹ, Noãn Noãn của mẹ…

Ầm! Trong thức hải vang lên một tiếng nổ, giữa vùng tối mờ hiện lên một điểm sáng, xuyên qua ánh sáng ấy, cô thấy rõ Noãn Noãn của mình đang bị đánh?

Ta đệt mẹ mày #%…

Hỗ Khinh bùng phát sức mạnh kỳ lạ, tưởng tượng ra một bàn tay thò vào vùng sáng ấy quờ quạng, bắt được cái gì đó.

Linh hồn nhẹ bẫng bay lên, thân thể nhẹ nhàng hẳn, tựa hồ có thêm chút sức lực.

Nghĩ đến “người thân” duy nhất còn lại trên đời, Hỗ Khinh mở mắt, ánh mắt sáng trong, hiền hòa.

Người đàn ông rùng mình, bị quỷ ám rồi à?

Ánh sáng trắng như đóa sen đổ xuống, Hỗ Khinh dùng giọng điệu thánh mẫu thốt ra câu nói cuối cùng còn mang tính người: “Tôi… không hề trách cậu. Còn nữa, cảm ơn cậu.”

Hỗ Khinh nhắm mắt lại, không chút do dự theo bàn tay trong đầu chui vào vùng sáng kia. Lần này, cô sẽ không quay lại nữa, mẹ nó cái mạt thế, bà đây không hầu nữa.

Cô… cô nói gì?

Không trách hắn?

Còn cảm ơn hắn?

Thế là sao? Hắn gϊếŧ cô, là hắn gϊếŧ cô mà! Cô lẽ ra phải hận hắn! Phải dùng ánh mắt tuyệt vọng, đầy thù hận mà trừng trừng nhìn hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn mới đúng! Dựa vào đâu mà tha thứ? Không, không phải tha thứ, là không hề trách hắn. Cô là thánh mẫu chắc? Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà khinh thường hắn? Hắn gϊếŧ cô rồi mà cô vẫn khinh thường hắn? Aaaa…

Người đàn ông sụp đổ, thứ hắn muốn thấy không phải như vậy, hắn muốn thấy sự hèn mọn, tuyệt vọng, van xin của cô, hắn muốn thấy cô cầu xin hắn…

“Cô dậy đi! Cô không được chết! Tôi không cho phép cô chết…”

Người đàn ông nắm chặt vai Hỗ Khinh, lay mạnh, nhìn gương mặt cô dần dần trắng bệch, rồi lại thấy đôi mắt cô lần nữa mở ra, bên trong là ánh đỏ rực.

Vui mừng: “Cô không thể chết được! Tôi sẽ nuôi cô…” hành hạ.

Bốp, người đàn ông bị ném vào tường, trượt xuống đất, xương sống đau nhói, kinh hoàng nhìn về phía đối diện, tang thi.

Không, không phải tang thi.

“Ngươi là ai?” Hắn run rẩy hỏi.

Tang thi đối diện cử động chậm rãi như người sống, ánh mắt đáng sợ nhưng tỉnh táo, ánh sáng trong mắt xa lạ đến mức không phải Hỗ Khinh.

Người đã tỉnh ấy từ từ đứng dậy, cảnh giác nhìn quanh: Đây là nơi nào? Mọi thứ xa lạ và kỳ lạ đến vậy.

Người đó thấy cánh cửa, bước tới, đi ngang qua người đàn ông.

“Này, ngươi không phải cô ta, ngươi là…” ai?

Răng rắc, cổ đứt gãy, chết không nhắm mắt.

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.