TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Khu người phàm

Lần theo hương dầu hoa quế trong không khí, Hỗ Khinh bước chậm trong khu nhà phố của người phàm. Viện nhà tường trắng gạch xanh, to nhỏ không đều, ngoài tường hoặc cây hoặc hoa, đường lát đá ngoằn ngoèo, hương hoa lơ lửng trong gió. Tất cả nơi này yên bình an nhàn, khiến nàng một kẻ đến từ mạt thế thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, hiện tại có cảm giác không chân thực.

Phía trước dần truyền đến âm thanh người nói, qua hai hộ nhà đến đầu ngõ, tầm mắt đột nhiên rộng mở, đập vào mắt là một con phố rộng rãi. Mặt đường chừng năm, sáu mét, hai bên cửa tiệm treo vải chiêu bảng phấp phới theo gió, hương đồ ăn và rượu xen lẫn, người qua kẻ lại nườm nượp.

Ở mạt thế, Hỗ Khinh đã luyện được bản lĩnh nhìn một cái là biết người phàm hay dị năng giả. Nay tiếp xúc cùng Thanh Nham, cũng nhanh chóng luyện thành mắt nhìn một cái là biết tu sĩ hay người phàm. Vừa đi vừa quan sát, phát hiện người qua đường toàn là người phàm, không có lấy một tu sĩ.

Chắc là… tu sĩ bận lắm.

Hỗ Khinh ung dung bước, không còn cố ý lần theo hương dầu hoa quế nữa, thấy chỗ nào người đông liền sà lại.

Nơi này tựa như một công viên ven đường, chính giữa là một khoảng cỏ tròn lớn trông có phần lạc lõng, rất nhiều người tụ lại quanh bãi cỏ thành từng tốp nói chuyện, trông giống nơi sinh hoạt của người lớn tuổi.

Nét mặt Hỗ Khinh có chút cổ quái, chẳng lẽ đã có tiền bối xuyên không mang nghệ thuật vườn tược hiện đại đến rồi? Mình có nên đạp thử một cái không? Sao không ai bước vào? Không cắm biển “Cỏ xanh rì, xin đừng dẫm”?

Đang lưỡng lự, bỗng vang lên tiếng người lớn giọng: “Aiya, ta tới trễ rồi, đợi ta chút, ta xong ngay đây.”

Hỗ Khinh ngoảnh nhìn, chỉ thấy một lão đầu vạm vỡ xách cái thùng gỗ tất tả chạy tới, đến giữa bãi cỏ mới dừng lại, mặt mày hớn hở hướng nhóm lão đầu khác ngoài bãi gọi: “Đêm qua uống nhiều quá, ngủ quên mất tiêu.”

Vài lão đầu phe phẩy tay trước mũi: “Giờ này mới tới đổ bô, thiệt muốn ói.”

Bô?

Hỗ Khinh trợn mắt nhìn cái… bô sạch bong không tì vết trong tay lão đầu? Rõ ràng lúc xách đến còn nặng trịch đong đưa, giờ đã nhẹ bẫng không còn trọng lượng.

Vậy đây là…

Lão đầu cầm thùng không, nhảy nhót trên bãi cỏ rồi đi ra, mặt mày hớn hở: “Đại trận thanh tẩy thật là tiện lợi, y phục không cần giặt, tắm rửa cũng khỏi lo. Ta có đứa con gái ngoan, bằng không giờ vẫn đang phải đổ phân ở trấn nhỏ Phàm giới kia.”

Một đám lão đầu lại tán gẫu, Hỗ Khinh cạn lời toàn tập.

Đại trận thanh tẩy tự động làm sạch, phân giải rác thải, thân thiện với môi trường không lưu cặn, lại còn kiêm cả giặt giũ tắm rửa.

Lại bị chặn hết mấy con đường kiếm tiền như làm việc nhà.

Chả trách nơi này sạch sẽ như thế, trình độ tiên tiến như vậy, hừ, robot có là gì chứ!

Hỗ Khinh mặt không cảm xúc tiếp tục đi, may mà cửa tiệm trên phố khiến nàng được an ủi phần nào, kìa, bán đồ ăn uống, y phục, giày dép, kim chỉ dầu gạo rau quả, vẫn còn chỗ cho nàng sinh tồn.

“Tiểu nương tử, tới đây nào, ấy ấy, đúng rồi, gọi ngươi đó, tới đây, vào xem thử đi.”

Hỗ Khinh bước vào cửa tiệm của nữ chưởng quầy lanh lợi nhiệt tình, bên trong treo toàn y phục.

“Tiểu nương tử mới đến Bảo Bình Phường phải không? Nhà có ai ở Triều Hoa Tông sao? Là con cái hay là trượng phu? Tiểu nương tử bao nhiêu tuổi rồi? Ở nhà nào, sau này còn qua lại giúp nhau.”

Nhiều lời quá.

Hỗ Khinh xoay người toan ra ngoài, nữ chưởng quầy giơ tay toan kéo, nàng nghiêng tay né, lễ độ nói: “Đại tẩu, ta mua không nổi đồ nhà tẩu, quấy rầy rồi.”

“Ấy ấy ấy, đừng đi mà, mua không nổi thì đổi cũng được.” Nữ chưởng quầy thấy Hỗ Khinh tính tình ôn hoà song không dễ nói chuyện, liền thu liễm lòng hóng chuyện, vội nói rõ ý định.

Đổi?

Hỗ Khinh nhướng mày.

Ánh mắt nữ chưởng quầy tham lam đánh giá y phục trên người Hỗ Khinh: “Tiểu nương tử, y phục này là kiểu nam tử, ngươi mặc không hợp, thế này đi, ngươi xem bộ nào trong tiệm ta, ta có lòng tốt đổi cho ngươi. Ngươi xem bộ hồng phấn kia, còn có bộ xanh bạc hà kia, đều hợp với ngươi lắm.”

Hỗ Khinh thầm nghĩ, thì ra mình mặc đồ quý giá ra đường nên bị người ta để ý.

Nàng nói: “Đa tạ hảo ý của đại tẩu, chỉ là ta với tẩu vốn không quen, sao dám để tẩu chịu thiệt. Không cần đâu.”

Nói xong linh hoạt tránh thân hình nữ chưởng quầy chắn trước cửa, nhảy ra ngoài, mặc kệ tiếng gọi hét tăng giá sau lưng, nhanh chóng rời đi.

“Phì, nhà quê không biết hàng.” Nữ chưởng quầy tức tối rủa thầm.

Hỗ Khinh đi một vòng trên phố, đại khái nắm được giá cả, một viên linh châu có thể mua một cái bánh bao trắng to, hai viên có thể ăn một bát mì thịt sợi, năm viên thì có rau có thịt có canh, vậy là một viên linh châu tương đương giá trị một đồng trước mạt thế.

Nàng có năm nghìn đồng.

Linh thạch mà lão đạo sĩ đưa nàng, nàng không muốn dùng.

Dạo hết mấy dãy phố náo nhiệt nối liền nhau, Hỗ Khinh đi đến ranh giới khu người phàm, thiên nhiên chảy qua một dòng nước chia nơi này với bên ngoài, có cảm giác rạch ròi ranh giới.

Không biết có phải ảo giác, cây cỏ bên kia dòng nước dường như sinh động hơn vài phần.

Trên nước có cầu, nhìn sơ qua chừng bảy, tám cây cầu đủ phong cách, Hỗ Khinh bước lên bậc đá cây cầu gần nhất, đứng trên đó ngắm nhìn, có thể thấy địa thế hơi chênh cao thấp, khu người phàm nằm ở phần trũng hơn. Qua cầu, người trong tầm mắt phần nhiều đều là tu sĩ.

Không ai nhìn nàng, không phải kiểu xa lạ của người qua đường, mà là rõ ràng ánh mắt lướt qua cũng như không thấy nàng tồn tại.

Hỗ Khinh: Chắc là mình chỉ là một người phàm không xứng để nhìn vào mắt?

Thành thật quay đầu, trở về thế giới của người phàm.

Thật là đáng ghét, cái gọi là giai cấp.

Trên đường về, Hỗ Khinh mua một cái gương loại thường ba viên linh châu, một cây kéo đơn sơ ba viên linh châu, mấy vật phẩm vệ sinh tổng cộng mười viên linh châu, cuối cùng mua thêm một cái bánh bao trắng to.

Kéo là loại sắt mạ bạc, gương là loại chạm trổ vàng bạc, hai thứ này đều là loại phổ thông nhất, quả nhiên vàng bạc nơi này vô dụng, chỉ dùng để trang trí, thậm chí còn không được chuộng bằng cái bánh bao trắng.

Hỗ Khinh đặc biệt lưu ý thông tin tuyển người, mong tìm được việc phù hợp với mình. Nhưng đi tới đi lui cũng không thấy bảng tuyển người nào, có điều cũng hiểu được người nơi đây sống ra sao.

Thì ra, có thể ở được nơi này, cơ bản trong nhà đều có thành viên là người tu chân,mà nơi này đại đa số đều là đệ tử Triều Hoa Tông. Phúc lợi đệ tử Triều Hoa Tông rất tốt, dăm ba phần rơi rớt giữa kẽ tay cũng đủ cả nhà ăn tiêu, cho nên họ căn bản không cần vất vả làm việc.

Những người mở cửa tiệm, cũng chỉ là muốn tìm việc để làm, kiếm chút tiền tiêu, chán rồi thì đóng cửa không làm nữa.

Hỗ Khinh cạn lời, thì ra là một đám “gặm con”.

Nàng nghe có người nói: “Con ta sắp về rồi, chờ nó mang ít dược thảo hỏng về, ta đem qua bên kia cầu bày hàng bán, bán nhiều hay ít cũng hơn ngồi trong tiệm canh cả ngày.”

Người bên cạnh phụ họa: “Đúng đó, mấy thứ rách rưới chúng nó đem về tùy tiện đem bán cũng nuôi được cả nhà, ta chẳng muốn chịu khổ như hồi xưa nữa.”

Hỗ Khinh trở về nhà, trước tiên xem cửa lớn không có dấu hiệu bị động qua, mở cửa vào trong rồi khóa trái, thở dài, bản thân không thể như vậy được, chẳng khác nào nằm chờ chết?

Đứng trước gương tỉ mỉ sửa tóc, tóc dài nguyên chủ nuôi, thả xuống tận mông, bản thân ăn không đủ lại còn nuôi tóc, cắt, cắt luôn một đoạn dài, rồi tỉ mỉ sửa lại phần mái, ừm, cũng ổn, một tiểu nương tử bình thường không có gì đặc biệt.

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.