0 chữ
Chương 10
Chương 10: Gia sản
Hỗ Khinh kiểm lại tài sản mang theo bên mình, hai bộ vải rách rưới của nàng và con gái thay ra, một bộ y phục đang mặc là do Thanh Nham tặng, một khối linh thạch hạ phẩm do lão đạo sĩ đưa, một túi linh châu đổi được từ Thanh Nham.
Ngoài ra thì chẳng còn vật gì khác.
Hỗ Khinh dùng ngón tay chọc chọc cái túi linh châu, cứng cứng, mở ra xem, bên trong là mấy viên tròn tròn như cờ vây, đỏ có, vàng có, xanh có, trắng có, trông như mã não, mang theo vân tự nhiên, đem làm bùa bình an ắt hẳn rất đẹp.
Chỉ xét linh châu thì thật đẹp, nhưng đem so với linh thạch thì liền kém đi nhiều.
Khối linh thạch lão đạo sĩ đưa, nhìn như ngọc đẹp thượng hạng, to chừng lòng bàn tay, trong suốt không tạp chất cũng chẳng có tạp sắc, ánh xanh nhạt, mỡ màng như nước.
Hỗ Khinh đại khái đoán được, linh thạch như vậy hẳn còn cao quý hơn ngọc đẹp ở Phàm giới một bậc.
Dù một túi linh châu này là Thanh Nham dùng năm khối linh thạch đổi lấy, nhưng trong mắt Hỗ Khinh, vẫn là khối linh thạch của lão đạo sĩ trân quý hơn nhiều.
Bởi đó đại biểu cho lòng thiện không cầu báo đáp của lão đạo sĩ.
Hỗ Khinh nhìn thấu tình người lạnh nhạt, thuở nhỏ vì người cha súc sinh mà chịu bao ánh mắt khinh thường, người thân bên cạnh yêu ghét bất phân, lúc tốt thì hết mực, lúc tệ thì đòi nàng đi chết. Sau mạt thế không có dị năng mà chống chọi ba năm, nàng càng nhìn thấu nhân tâm thế thái*.
(*Lòng người và thái độ người đời.)
Lão đạo sĩ là người duy nhất trong ba thế giới nàng từng trải qua, đối tốt với nàng mà không cầu hồi báo.
Dĩ nhiên, lão đạo sĩ tu tâm hành thiện, nàng chỉ là một người bình thường trong bao nhiêu thiện hành của ông. Nhưng với nàng mà nói, hành vi của ông chính là tia sáng thiện lành ấm áp sưởi ấm lòng nàng đang lạnh giá.
Hai tay Hỗ Khinh nâng linh thạch, trước kia là giúp nàng giữ tiền trong năm năm, bọc đồ cũng chưa từng di dời đi nửa bước. Sau lại vì con gái được tiên duyên, ông xin cho nàng được đồng hành, rõ ràng thọ nguyên sắp hết, không đợi được hồi báo, vẫn đưa cho nàng linh thạch trân quý đối với người phàm.
Nếu không có lão đạo sĩ, chỉ e nàng và con gái đã bị ép chia lìa.
Tấm lòng ấy, nặng nề biết bao, linh thạch trong tay cũng trở nên nặng trĩu.
Còn với Thanh Nham thì là món đại ân có thể hoàn trả.
Hỗ Khinh tinh mắt, lúc con gái đo linh căn, sự vui mừng của Thanh Nham còn mang theo suy tính. Nàng hiểu đó giống như thầy cô phát hiện ra học sinh giỏi, có thể được thưởng tiền vậy. Mà trên đường đến đây trò chuyện không nhiều, Hỗ Khinh cũng nhận ra, người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, giúp người làm việc thiện vốn chẳng phải bản tính.
Cho nên, Thanh Nham có mưu đồ, bất kể là vì bản thân hay vì tông môn. Chuyện này bình thường, con người giao tiếp vốn dĩ đều vì lợi ích mà sinh ra động cơ, chỉ cần không hại đến mẹ con nàng, lại thực lòng giúp hai người tìm được đường sống, Hỗ Khinh cũng ghi nhớ đại ân, mai sau tất báo.
Hỗ Khinh bốc một nắm linh châu trong túi, nghiêng tay đổ ra, linh châu va vào nhau phát ra tiếng thanh thúy vang dội.
Nàng khẽ cười, đây chính là đầu tư. Xem ra linh căn của con gái rất tốt. Nhưng… vẫn chưa tốt đến mức khiến Thanh Nham nghĩ cho mẹ con nàng nhiều hơn.
Trong lòng nàng có chút lo lắng, không biết thế giới tu tiên thật có giống như trong các truyện tu tiên hay không, mà truyện tu tiên nào cũng nói một điều, tu tiên rất tàn khốc.
Nàng nôn nóng muốn biết, cái gọi là tàn khốc của tu tiên, rốt cuộc nằm ở đâu.
Từ lúc này bắt đầu.
Nàng đổ linh châu ra bàn, chia năm viên một nhóm mà đếm, muốn xem tỷ giá quy đổi của loại tiền tệ này.
Đếm đến một trăm viên, nàng đại khái đoán được, chắc một khối linh thạch đổi được một nghìn viên linh châu, có thể thấy linh châu chẳng đáng bao nhiêu, hẳn là dành riêng cho người phàm dùng.
Nàng tiếp tục đếm, xác minh suy đoán. Đồng thời, vẫn chưa có tin từ Thanh Nham, không biết con gái bái sư ra sao, trong lòng có chút bất an, đếm linh châu cũng giúp tĩnh tâm.
Bốn nghìn chín trăm chín mươi tám, bốn nghìn chín trăm chín mươi chín, năm nghìn.
Hình như trong sân có tiếng động, tai Hỗ Khinh động nhẹ, cảnh giác bước ra sân, núp sau cánh cửa.
“Ai đó?”
Không có tiếng đáp lại.
Nàng nhíu mày, từ khe cửa nhỏ giữa hai cánh cửa nhìn ra ngoài, mắt tinh nàng liền thấy ngay có một con… hạc giấy đang bay ngang tầm người.
Hạc giấy dùng cái mỏ nhọn nho nhỏ mổ mổ vào cửa.
Chợt hiểu ra, là kết giới Thanh Nham đặt đã khóa gian nhà và sân lại, hạc giấy không vào được nên mổ cửa báo tin.
Có tin tức rồi!
Hỗ Khinh kích động mở cửa, hạc giấy bay vào, rơi vào tay nàng, giọng nói của Thanh Nham truyền ra từ trong:
[Hỗ nương tử, Tiểu Noãn đã bái nhập làm đệ tử thân truyền của Kiều Du chân nhân, ngươi yên tâm. Đợi Tiểu Noãn nghỉ ngơi sẽ đến thăm ngươi.]
Một câu nói xong, hạc giấy hoàn thành sứ mệnh, tự bốc cháy thành tro, làm người giật mình.
Hỗ Khinh mừng rỡ, con gái đã vượt qua kỳ khảo hạch, từ nay là người của tông môn rồi, ăn có, ở có, dạy dỗ có, hơn là đi theo một người phàm như nàng, thì có tiền đồ hơn nhiều.
Ngay sau đó nàng mặt liền đen, Thanh Nham đúng là đầu óc thẳng như ruột ngựa, cũng không nói rõ bao giờ được nghỉ về nhà, lần sau gặp mặt là khi nào?
Một phen nhẹ nhõm lại thấy lo lắng, Kiều Du chân nhân? Kiều Du? Nam hay nữ? Haiz, Thanh Nham tiểu tử này, đúng là thiếu đào tạo trước khi ra trận. Nhớ trợ lý cũ quá.
Hỗ Khinh quay vào phòng, cất linh châu lại vào túi, nghĩ nghĩ, lấy ra hai mươi viên để trong túi con bên hông. Ừm, còn có đan dược Tích Cốc nữa vẫn ở chỗ nàng.
Đổ ra đếm, trừ hai người trên đường mỗi người dùng một viên, trong bình còn tám mươi bảy viên. Một viên ăn no mười ngày, tính ra là tám trăm bảy mươi ngày.
Hỗ Khinh xoa xoa bụng, tuy uống đan dược Tích Cốc không còn cảm giác đói, thân thể vẫn bình thường, nhưng với nàng mà nói, vẫn cứ thấy bụng trống rỗng lòng bất an, giống hệt cảm giác đói khát ở thời mạt thế, miệng nàng, dạ dày nàng đều cần được ăn uống.
Nàng đem bình đan dược để vào chỗ gần người nhất, tuyệt đối không thể để trộm lấy đi, đây là cả một gia tài ăn uống đấy. Trong giai đoạn không có thu nhập, tiết kiệm được đồng nào là kiếm được đồng ấy.
Nàng giấu túi linh châu sau tấm ván giường, trong ba gian phòng có đầy đủ đồ đạc, không nhiều chỗ để giấu. Nghĩ một lát, lại lấy ra, giấu ra sau giá sách trong thư phòng phía tây. Chỗ giường là chỗ ai cũng nghĩ đến, vẫn nên đổi chỗ thì hơn.
Ra cửa, khóa lại, nghĩ đến kết giới mà Thanh Nham nói, nàng sờ sờ tấm thẻ bên hông, rất muốn tìm ai đó thử xem, thật sự không thể phá cửa, đập tường hay trèo tường vào hay không.
Ngó sang nhà hàng xóm hai bên, yên tĩnh không biết có ai ở. Hỗ Khinh thu lại ánh mắt, “két” một tiếng, cửa nhà bên trái mở ra, có người bước ra, ánh mắt hai bên lập tức chạm nhau.
Là một phụ nhân trông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc như quý phụ nhà giàu. Bà ta nhìn sang Hỗ Khinh, nàng rõ ràng thấy hai chữ hiện ra trong ánh mắt đối phương là nghèo, hèn.
Thôi được, bản thân thì đầu bù tóc rối, làm sao so được với người ta đầu đầy trâm ngọc phú quý rực rỡ. Nhưng bà ta coi nàng là quê mùa chắc? Vàng bạc châu báu ở đây vốn đâu có đáng giá gì.
Hỗ Khinh lạnh mặt, không nhìn thêm lần nào, bỏ lỡ ánh mắt của phụ nhân kia khi dừng lại trên y phục của nàng, đầy kinh ngạc và đố kị.
Thanh Nham là đệ tử thân truyền của nội môn chân nhân, đồ tông môn cấp cho hắn đương nhiên là tốt nhất trong đồng bối.
Những người sống lâu trong phường thị như thế, đã luyện được cặp mắt tinh tường, đồ tiên nhân dùng, họ cũng miễn cưỡng có thể nhìn ra tốt xấu.
Con nhà quê này là ai? Đầu tóc như ổ gà, sao lại mặc được y phục tốt đến thế? Có lai lịch gì?
Phụ nhân âm thầm suy nghĩ, xách giỏ đi về một hướng.
Hỗ Khinh nhìn cái giỏ của bà ta, trống trơn. Nghĩ nghĩ, đợi phụ nhân rẽ vào con đường khác, nàng chậm rãi theo sau.
Ba năm trong mạt thế tôi luyện ra một thân bản lĩnh, trong đó có cả kỹ năng theo dõi từ xa. Theo dõi người phụ nhân này chẳng khó gì, chỉ cần theo mùi dầu hoa quế nồng đậm trong không khí là được.
Ngoài ra thì chẳng còn vật gì khác.
Hỗ Khinh dùng ngón tay chọc chọc cái túi linh châu, cứng cứng, mở ra xem, bên trong là mấy viên tròn tròn như cờ vây, đỏ có, vàng có, xanh có, trắng có, trông như mã não, mang theo vân tự nhiên, đem làm bùa bình an ắt hẳn rất đẹp.
Chỉ xét linh châu thì thật đẹp, nhưng đem so với linh thạch thì liền kém đi nhiều.
Khối linh thạch lão đạo sĩ đưa, nhìn như ngọc đẹp thượng hạng, to chừng lòng bàn tay, trong suốt không tạp chất cũng chẳng có tạp sắc, ánh xanh nhạt, mỡ màng như nước.
Hỗ Khinh đại khái đoán được, linh thạch như vậy hẳn còn cao quý hơn ngọc đẹp ở Phàm giới một bậc.
Bởi đó đại biểu cho lòng thiện không cầu báo đáp của lão đạo sĩ.
Hỗ Khinh nhìn thấu tình người lạnh nhạt, thuở nhỏ vì người cha súc sinh mà chịu bao ánh mắt khinh thường, người thân bên cạnh yêu ghét bất phân, lúc tốt thì hết mực, lúc tệ thì đòi nàng đi chết. Sau mạt thế không có dị năng mà chống chọi ba năm, nàng càng nhìn thấu nhân tâm thế thái*.
(*Lòng người và thái độ người đời.)
Lão đạo sĩ là người duy nhất trong ba thế giới nàng từng trải qua, đối tốt với nàng mà không cầu hồi báo.
Dĩ nhiên, lão đạo sĩ tu tâm hành thiện, nàng chỉ là một người bình thường trong bao nhiêu thiện hành của ông. Nhưng với nàng mà nói, hành vi của ông chính là tia sáng thiện lành ấm áp sưởi ấm lòng nàng đang lạnh giá.
Nếu không có lão đạo sĩ, chỉ e nàng và con gái đã bị ép chia lìa.
Tấm lòng ấy, nặng nề biết bao, linh thạch trong tay cũng trở nên nặng trĩu.
Còn với Thanh Nham thì là món đại ân có thể hoàn trả.
Hỗ Khinh tinh mắt, lúc con gái đo linh căn, sự vui mừng của Thanh Nham còn mang theo suy tính. Nàng hiểu đó giống như thầy cô phát hiện ra học sinh giỏi, có thể được thưởng tiền vậy. Mà trên đường đến đây trò chuyện không nhiều, Hỗ Khinh cũng nhận ra, người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, giúp người làm việc thiện vốn chẳng phải bản tính.
Hỗ Khinh bốc một nắm linh châu trong túi, nghiêng tay đổ ra, linh châu va vào nhau phát ra tiếng thanh thúy vang dội.
Nàng khẽ cười, đây chính là đầu tư. Xem ra linh căn của con gái rất tốt. Nhưng… vẫn chưa tốt đến mức khiến Thanh Nham nghĩ cho mẹ con nàng nhiều hơn.
Trong lòng nàng có chút lo lắng, không biết thế giới tu tiên thật có giống như trong các truyện tu tiên hay không, mà truyện tu tiên nào cũng nói một điều, tu tiên rất tàn khốc.
Nàng nôn nóng muốn biết, cái gọi là tàn khốc của tu tiên, rốt cuộc nằm ở đâu.
Từ lúc này bắt đầu.
Nàng đổ linh châu ra bàn, chia năm viên một nhóm mà đếm, muốn xem tỷ giá quy đổi của loại tiền tệ này.
Đếm đến một trăm viên, nàng đại khái đoán được, chắc một khối linh thạch đổi được một nghìn viên linh châu, có thể thấy linh châu chẳng đáng bao nhiêu, hẳn là dành riêng cho người phàm dùng.
Nàng tiếp tục đếm, xác minh suy đoán. Đồng thời, vẫn chưa có tin từ Thanh Nham, không biết con gái bái sư ra sao, trong lòng có chút bất an, đếm linh châu cũng giúp tĩnh tâm.
Bốn nghìn chín trăm chín mươi tám, bốn nghìn chín trăm chín mươi chín, năm nghìn.
Hình như trong sân có tiếng động, tai Hỗ Khinh động nhẹ, cảnh giác bước ra sân, núp sau cánh cửa.
“Ai đó?”
Không có tiếng đáp lại.
Nàng nhíu mày, từ khe cửa nhỏ giữa hai cánh cửa nhìn ra ngoài, mắt tinh nàng liền thấy ngay có một con… hạc giấy đang bay ngang tầm người.
Hạc giấy dùng cái mỏ nhọn nho nhỏ mổ mổ vào cửa.
Chợt hiểu ra, là kết giới Thanh Nham đặt đã khóa gian nhà và sân lại, hạc giấy không vào được nên mổ cửa báo tin.
Có tin tức rồi!
Hỗ Khinh kích động mở cửa, hạc giấy bay vào, rơi vào tay nàng, giọng nói của Thanh Nham truyền ra từ trong:
[Hỗ nương tử, Tiểu Noãn đã bái nhập làm đệ tử thân truyền của Kiều Du chân nhân, ngươi yên tâm. Đợi Tiểu Noãn nghỉ ngơi sẽ đến thăm ngươi.]
Một câu nói xong, hạc giấy hoàn thành sứ mệnh, tự bốc cháy thành tro, làm người giật mình.
Hỗ Khinh mừng rỡ, con gái đã vượt qua kỳ khảo hạch, từ nay là người của tông môn rồi, ăn có, ở có, dạy dỗ có, hơn là đi theo một người phàm như nàng, thì có tiền đồ hơn nhiều.
Ngay sau đó nàng mặt liền đen, Thanh Nham đúng là đầu óc thẳng như ruột ngựa, cũng không nói rõ bao giờ được nghỉ về nhà, lần sau gặp mặt là khi nào?
Một phen nhẹ nhõm lại thấy lo lắng, Kiều Du chân nhân? Kiều Du? Nam hay nữ? Haiz, Thanh Nham tiểu tử này, đúng là thiếu đào tạo trước khi ra trận. Nhớ trợ lý cũ quá.
Hỗ Khinh quay vào phòng, cất linh châu lại vào túi, nghĩ nghĩ, lấy ra hai mươi viên để trong túi con bên hông. Ừm, còn có đan dược Tích Cốc nữa vẫn ở chỗ nàng.
Đổ ra đếm, trừ hai người trên đường mỗi người dùng một viên, trong bình còn tám mươi bảy viên. Một viên ăn no mười ngày, tính ra là tám trăm bảy mươi ngày.
Hỗ Khinh xoa xoa bụng, tuy uống đan dược Tích Cốc không còn cảm giác đói, thân thể vẫn bình thường, nhưng với nàng mà nói, vẫn cứ thấy bụng trống rỗng lòng bất an, giống hệt cảm giác đói khát ở thời mạt thế, miệng nàng, dạ dày nàng đều cần được ăn uống.
Nàng đem bình đan dược để vào chỗ gần người nhất, tuyệt đối không thể để trộm lấy đi, đây là cả một gia tài ăn uống đấy. Trong giai đoạn không có thu nhập, tiết kiệm được đồng nào là kiếm được đồng ấy.
Nàng giấu túi linh châu sau tấm ván giường, trong ba gian phòng có đầy đủ đồ đạc, không nhiều chỗ để giấu. Nghĩ một lát, lại lấy ra, giấu ra sau giá sách trong thư phòng phía tây. Chỗ giường là chỗ ai cũng nghĩ đến, vẫn nên đổi chỗ thì hơn.
Ra cửa, khóa lại, nghĩ đến kết giới mà Thanh Nham nói, nàng sờ sờ tấm thẻ bên hông, rất muốn tìm ai đó thử xem, thật sự không thể phá cửa, đập tường hay trèo tường vào hay không.
Ngó sang nhà hàng xóm hai bên, yên tĩnh không biết có ai ở. Hỗ Khinh thu lại ánh mắt, “két” một tiếng, cửa nhà bên trái mở ra, có người bước ra, ánh mắt hai bên lập tức chạm nhau.
Là một phụ nhân trông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc như quý phụ nhà giàu. Bà ta nhìn sang Hỗ Khinh, nàng rõ ràng thấy hai chữ hiện ra trong ánh mắt đối phương là nghèo, hèn.
Thôi được, bản thân thì đầu bù tóc rối, làm sao so được với người ta đầu đầy trâm ngọc phú quý rực rỡ. Nhưng bà ta coi nàng là quê mùa chắc? Vàng bạc châu báu ở đây vốn đâu có đáng giá gì.
Hỗ Khinh lạnh mặt, không nhìn thêm lần nào, bỏ lỡ ánh mắt của phụ nhân kia khi dừng lại trên y phục của nàng, đầy kinh ngạc và đố kị.
Thanh Nham là đệ tử thân truyền của nội môn chân nhân, đồ tông môn cấp cho hắn đương nhiên là tốt nhất trong đồng bối.
Những người sống lâu trong phường thị như thế, đã luyện được cặp mắt tinh tường, đồ tiên nhân dùng, họ cũng miễn cưỡng có thể nhìn ra tốt xấu.
Con nhà quê này là ai? Đầu tóc như ổ gà, sao lại mặc được y phục tốt đến thế? Có lai lịch gì?
Phụ nhân âm thầm suy nghĩ, xách giỏ đi về một hướng.
Hỗ Khinh nhìn cái giỏ của bà ta, trống trơn. Nghĩ nghĩ, đợi phụ nhân rẽ vào con đường khác, nàng chậm rãi theo sau.
Ba năm trong mạt thế tôi luyện ra một thân bản lĩnh, trong đó có cả kỹ năng theo dõi từ xa. Theo dõi người phụ nhân này chẳng khó gì, chỉ cần theo mùi dầu hoa quế nồng đậm trong không khí là được.
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
