TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Thân truyền

Triều Hoa Tông, Thải Tú Phong, Kiều Du chân nhân đang ngồi thiền dưới gốc cây tùng trên đỉnh núi, từ tia ánh sáng đầu tiên chiếu lên người hắn đến khi hàng vạn tia sáng tốt lành tụ lại, sau đó là ánh nắng mặt trời lan tỏa khắp mọi nơi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, hắn âm thầm niệm một câu: Cuối cùng cũng chịu dậy rồi.

Nghe các sư huynh sư đệ khác kể, đồ nhi của bọn họ siêng năng lắm, tuổi còn nhỏ đã dậy sớm hầu hạ sư phụ.

Hiển nhiên, đồ nhi nhà hắn không như vậy.

Hỗ Noãn dụi mắt bước ra, vẻ mặt trống rỗng, một tay cầm dây buộc tóc, trông thấy bóng lưng sư phụ mình thì phì phò chạy tới.

“Sư phụ buổi sáng an lành.” Bộp, đâm thẳng vào lưng hắn.

Kiều Du cứng người lại, xương chân chưa mọc đủ sao? Ngã lần thứ hai rồi.

Hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Hỗ Noãn theo sống lưng hắn lăn ra trước mặt, đôi mắt to tròn vô tội đảo quanh: “Sư phụ, giúp con chải tóc đi.”

Hỗ Noãn vẫn chỉ là một cô bé nhỏ năm tuổi, ở nhà trẻ đều là cô giáo giúp thắt bím xinh đẹp cho.

Ngón tay nhỏ xíu chỉ trỏ trên đầu mình: “Chỗ này chỗ này với chỗ này, đều phải buộc bím.”

Kiều Du: “… Ngươi đã rửa mặt chưa?”

Hỗ Noãn: “Chưa, con chưa tìm ra nơi rửa mặt, sư phụ, giúp con thắt bím trước.”

Kiều Du: “…”

Hỗ Noãn: “Sư phụ, con muốn đi nhẹ.” Trong phòng có mâm trái cây, Hỗ Noãn ăn không ít. Sư phụ nói phòng là của mình, thì mâm trái cây dĩ nhiên cũng là của mình rồi.

Kiều Du: “…”

Hỗ Noãn: “Sư phụ, con đói rồi.” Rõ ràng đã ăn đan dược Tích Cốc Đan, vậy mà bụng nhỏ vẫn chẳng chịu yên sau khi mở giới.

Kiều Du: “…”

Hỗ Noãn: “Sư phụ, con không có bàn chải, kem đánh răng với cốc súc miệng.”

Hỗ Noãn: “Sư phụ, con không có khăn mặt nhỏ.”

Hỗ Noãn: “Sư phụ, con đã mặc bộ y phục này rất lâu rồi.”

Hỗ Noãn: “Sư phụ…”

“Câm miệng.” Kiều Du hít sâu, đứng dậy, cúi đầu: “Ta sẽ tìm người chăm sóc ngươi.”

Sao không ai nói cho hắn là phải lo hết thảy chuyện này khi thu nhận đồ nhi?

Tiểu Hỗ Noãn nhạy cảm lập tức cảm nhận được khí tức bất mãn của sư phụ nhà mình, liền lập tức đứng im không nhúc nhích, nhưng…

“Sư phụ, con muốn đi nhẹ, con nhịn không nổi nữa.”

Kiều Du: “…”

Hồng San là đệ tử Thải Tú Phong, dịu dàng cẩn thận, được Kiều Du triệu đến gấp để chăm trẻ.

Chốc lát sau, Hỗ Noãn đã được rửa mặt sạch sẽ, đầu thắt búi tròn, được dẫn trở lại trước mặt Kiều Du. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đủ để Kiều Du hiểu sơ sơ chuyện nuôi đồ nhi là thế nào.

Hắn bảo Hồng San: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách chăm sóc con bé, bây giờ thì đưa con bé đến Mông Đường đi.”

Hồng San hơi do dự, liếc nhìn Hỗ Noãn, hỏi: “Chân nhân, Tiểu Noãn nói vẫn chưa có ai phát cho nàng phần lệ*.”

(*Phần tiền tiêu vặt.)

Kiều Du: “…” Nuôi con nít thật phiền phức.

“Ngươi dẫn con bé đến Nội Sự Đường lĩnh, mọi việc về sau đều giao cho ngươi.”

Hồng San thấy sắc mặt Kiều Du chân nhân dường như không vui, không dám hỏi nhiều, vội vàng đưa Hỗ Noãn đến Nội Sự Đường.

Hỗ Noãn: “Sư phụ, tạm biệt.”

Bị Hỗ Noãn nhìn chằm chằm, Kiều Du đành phải phất tay.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Ai ngờ chưa bao lâu sau, Hồng San lại dẫn cô nhóc quay trở về.

“Chân nhân, Nội Sự Đường hỏi, Tiểu Noãn là đệ tử phổ thông, hay là đệ tử dưới trướng của người, hay là đệ tử thân truyền của người.” Hồng San không dám ngẩng đầu.

Hồng San cũng ngơ ngác luôn, chẳng phải mấy chuyện này đều nên thông báo trước rồi sao? Sao Nội Sự Đường lại chẳng biết gì hết?

Kiều Du ngồi nghiêm sau án, sắc mặt trầm lặng như nước.

Hồng San không dám ngẩng đầu, Hỗ Noãn thì ngơ ngác nhìn bên này bên kia, cố gắng dùng cái đầu nhỏ của mình để hiểu: Có phải là mình còn chưa được chia lớp không? Sư phụ chẳng phải là giáo viên chủ nhiệm sao? Sư phụ ở lớp nào thì mình theo lớp đó chứ.

Kiều Du cũng vừa rồi sau khi hai người rời đi mới chợt nhớ đến vấn đề này, trải nghiệm bị ép thu đồ đệ hôm qua chẳng dễ chịu gì, nhưng người tu hành không thể để cảm xúc chi phối, hắn tự xét lòng mình, không hề chán ghét đứa trẻ này, ngược lại còn có chút thương xót.

Chính một tia thương xót ấy khiến hắn lập quẻ hỏi trời, xem giữa mình và đứa nhỏ này có duyên sư đồ hay không.

Quẻ tượng rất kỳ quái, còn khó đoán hơn cả kết quả mập mờ không rõ, nói phải tùy tâm mà định. Nhưng chính vì trong lòng hắn do dự mới lập quẻ, còn tùy cái gì mà tùy tâm?

Lập thêm một quẻ thì càng rối loạn. Lúc thì hiện vô duyên, lúc thì hiện hữu duyên, tới tới lui lui, là đang trêu ngươi hắn sao?

Hồng San quay lại hỏi, Kiều Du chẳng thể cho ra câu trả lời, hắn trầm ngâm nhìn Hỗ Noãn, khí thế từng tầng áp xuống.

“Ngươi là ai?”

Dưới uy áp của một chân nhân như hắn, đến người trưởng thành cũng khó giữ vững tâm trí, tất sẽ để lộ sơ hở.

Hỗ Noãn bị hắn dọa sợ, theo bản năng buột miệng phản ứng thật lòng, chỉ thấy nàng chắp hai tay chống dưới cằm, lông mi chớp chớp có tiết tấu.

“Con là bảo bối siêu cấp vô địch đáng yêu nhất của người mà.”

Đều là do Hỗ Khinh gây ra.

Hỗ Khinh lúc còn thơ ấu không được ấm êm, tình thân mỏng manh, chuyện từ trời rơi xuống một tiểu bảo bối ngoan ngoãn như thế khiến nàng luôn cảm thấy mình không xứng, lúc nào cũng hoài nghi đây chỉ là giấc mộng. Sau khi Hỗ Noãn biết nói, Hỗ Khinh thích nhất là chơi trò vấn đáp mẹ con.

“Con là ai?”

“Con là bảo bối siêu cấp vô địch đáng yêu nhất của người mà.”

“Người là ai?”

“Ta là người mẹ xinh đẹp dịu dàng siêu cấp vô địch nhất của con đó.”

Hai người xuất thân từ gia đình bất hạnh, dùng trò chơi trẻ con ngây ngô để lấp đầy khoảng trống trong tim.

Hiện giờ, bị Kiều Du dọa một cái, Hỗ Noãn quên cả giữ bí mật, theo phản xạ mà đáp lại câu trả lời chuẩn mực kia.

Kiều Du: “…”

Cảm giác như bị ai đó phun cả mặt vậy.

Hồng San cúi đầu càng thấp.

Kiều Du trừng Hỗ Noãn, Hỗ Noãn chớp mắt mấy cái, khóe miệng kéo rộng ra, để lộ nhiều răng hơn.

Kiều Du: “… Đưa con bé đi đi, làm… đệ tử thân truyền.”

Tùy tâm tùy tâm, tùy tâm có nghĩa là: Hắn cảm thấy mình bị dắt mũi, vậy mà lại không giận, thậm chí còn thấy nhóc con này xấu xí đáng yêu lạ thường.

Kiều Du chân nhân đã tùy tâm rồi.

Hồng San ngẩn ra một lúc, khóe môi ở góc độ không ai thấy được khẽ co giật, thì ra, đây mới là tư thế chính xác để bái nhập môn phái, cảm giác mình sống uổng công rồi.

Kiều Du đưa mắt tiễn người rời đi, lẩm bẩm: “Không phải yêu, cũng chẳng phải ma, là người không sai rồi, sao quẻ tượng lại không hiện gì?”

Hắn lại lập một quẻ, quẻ tượng hỗn loạn, hiển nhiên hôm nay không thích hợp bói toán nữa.

“Thôi vậy, đây cũng là duyên.”

Theo lý, chân nhân thu đệ tử thân truyền cần phải chúc mừng một phen, Kiều Du là người kín đáo, tính tình lạnh nhạt, không thích giao thiệp quá nhiều, hơn nữa lúc này truyền ra tin tức Sương Hoa chân nhân cũng thu nhận đệ tử thân truyền, hắn lại càng không muốn nhập hội, liền nhường lễ, không mở tiệc.

Sương Hoa có tu vi Nguyên Anh, hắn là Kim Đan đỉnh phong, chỉ còn thiếu cơ hội đột phá.

Tuy hắn chỉ là Kim Đan, nhưng chưởng môn cùng các chân nhân chủ các phong khác đều đối đãi hắn như tu sĩ Nguyên Anh, bởi vì hắn tấn thăng lên Nguyên Anh là chuyện ván đã đóng thuyền. Thậm chí vì hắn thường xuyên đè ép tu vi, thật ra thực lực của hắn đã tương đương với Nguyên Anh rồi.

Không phải ai cũng có thiên phú và kiên nhẫn khổ tu như vậy, Kiều Du không cảm thấy khổ, ngược lại còn thấy vui trong đó.

Ngọc Lưu Nhai thích kiểu tác phong thực tế như vậy, hy vọng Kiều Du dạy ra nhiều đệ tử như thế, nên vẫn canh cánh chuyện Kiều Du thu đồ đệ. Nếu không phải Sương Hoa từ chối, thật ra hắn còn muốn tìm đệ tử nam cho Kiều Du.

Chung quy bé trai chịu khổ so với bé gái luôn tốt hơn, lại dễ để sư phụ nghiêm khắc.

Chỉ là không ngờ, cuối cùng Kiều Du lại đưa Hỗ Noãn đi, dù nhìn thế nào cũng chẳng giống như hắn hài lòng.

Ấy vậy mà lại ban cho thân phận đệ tử thân truyền. Thật là kỳ lạ.

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.