TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 208
Hoàng mâu chu vương

Nàng ta nghe hắn nói như vậy thì cười lên khanh khách, bộ dáng vũ mị vô song khiến hai mắt hắn càng bắn ra quang mang càng mãnh liệt hơn.

-Hừ!

Mới giây trước còn tốt đẹp nhưng nàng ta lại chợt hừ lạnh một tiếng, trên người nàng tỏa ra uy áp kinh khủng tới mức khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó thở. Mặc dù chút uy áp cỏn con này không có chút tác dụng nào với hắn nhưng nữ nhân này lại trực tiếp dùng tới yêu khí ép lên người hắn khiến hắn có cảm giác như toàn thân bị núi lớn đè lên. Sắc mặt Lạc Long trong chốc lát trở nên trắng bệch, hai mắt tỏa ra vẻ sợ hãi tột độ, mồ hôi từ trên trán không ngừng tỏa ra.

-Uỳnh!

Chỉ sau mấy giây đồng hồ thì hắn đã không chịu nổi áp lực từ yêu khí kia, hai chân khụy xuống đập lên mặt đất tạo thành một tiếng vang cực lớn. Áp lực kia cũng không có buông tha hắn mà vẫn còn đang tiếp tục giày vò thân thể hắn. Từng tiếng răng rắc trong cơ thể hắn vang lên, hai xương đầu gối của hắn đã bị chấn vỡ, cảm giác đau đớn khó tả kia khiến hắn không chịu được mà hét thảm.

-A a a!

Máu tươi từ hai đầu gối của hắn chảy ra, máu tươi cũng chảy ra từ miệng, mắt, mũi, tai, toàn bộ thất khiếu của hắn, khiến bộ dạng của hắn vừa thê thảm lại vừa dữ tợn. Nữ nhân kia vốn muốn dùng uy áp ép chết hắn nhưng khi thấy hắn không có nổ tung như trong tưởng tượng thì nàng lại kinh ngạc ồ lên một tiếng mà nói:

-Tiểu tử ngươi thật đặc biệt. Chỉ là như vậy sẽ chỉ khiến ngươi chết thảm hơn mà thôi, bất kỳ tên nhân tộc nào tới đây đều phải chết!

Tay phải của nàng khẽ vung, yêu khí hóa thành một bàn tay nhanh như chớp bay tới trước người Lạc Long.

-Oành!

Thân ảnh của Lạc Long bị đánh bay ra ngoài mấy chục thước. Lạc Long phun máu tươi như điên, chỉ chịu một chưởng vừa rồi mà hắn cảm thấy toàn bộ xương cốt trên thân thể của mình

lại bị đánh gãy một lần nữa, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh tới đảo lộn vị trí, thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Nếu đổi lại là một võ giả khí động cảnh thông thường thì đã sớm bị đánh thành một cái bánh thịt rồi, cũng may thân thể của hắn cực kỳ khủng bố nên cũng xem như còn nhặt lại được cái mạng.

-Ồ, sức sống cũng mãnh liệt đó, vậy mà có thể chịu được một chưởng của bản cung. Xem ra ta phải tăng thêm một chút lực lượng mới được.

Lạc Long tê cả da đầu, mặc dù không biết động cơ của nữ nhân kia nhưng hắn có thể khẳng định nàng ta đã sinh ra sát tâm với hắn. Nếu là thời kỳ toàn thịnh thì dạng kiến hôi này chỉ cần bị hắn liếc mắt một cái sẽ hồn phi phách tán, chỉ là bây giờ hắn không có lực lượng, mà không có lực lượng thì chẳng thể làm gì. Hắn cũng không có buồn bực hay tức giận mà chỉ thấy sợ hãi. Đừng thấy hắn trải qua vô số chuyện hung hiểm trên tu chân giới mà nghĩ hắn xem nhẹ sinh tử, kỳ thực thứ mà hắn sợ nhất chính là tử vong. Linh thần vốn là giống loài không có cảm xúc, không có thất tình lục dục nhưng lại có thể cảm thấy một thứ duy nhất, chính là sợ hãi cái chết. Khi linh thần tiến vào tổn kiếp thì những cảm xúc của bọn họ dần được hình thành, cũng được phóng đại lên rất nhiều so với người thường, mà cảm giác sợ hãi trước cái chết cũng trở thành loại cảm xúc mãnh liệt nhất của bọn họ. Bây giờ Lạc Long đang phải đối mặt với tử vong, hơn nữa còn là nguy cơ tử vong đầu tiên mà hắn gặp phải từ khi hắn bắt đầu tu luyện tới bây giờ. Nữ nhân kia thấy hắn sợ hãi thì tính cách ác độc trong lòng càng phóng đại lên, lại đánh ra một chưởng. Một chưởng này không chỉ mạnh gấp đôi chưởng trước đó, nếu đánh lên người Lạc Long thì chắc chắn sẽ lấy mạng hắn. Lạc Long gấp gáp hô lên:

-Yêu vương xin dừng tay, tại hạ là đan sư, ta có thể trị được thất thải độc trong người của ngươi!

Nữ nhân kia nghe thấy như vậy thì chấn kinh, vội vàng thu tay lại. Nàng ta nhìn Lạc Long với ánh mắt nghi hoặc đầy đăm chiêu, một lát sau mới hỏi:

-Tại sao ngươi biết trong người ta có thất thải độc? Đan sư là thứ đồ chơi gì?

Nàng ta cũng không nghi ngờ việc Lạc Long nói có phải thật hay không bởi vì nàng dám chắc Lạc Long từ ngoại giới mới tới. Nếu hắn có thể nhận ra thất thải độc trong người nàng thì quả thực có khả năng hắn có thể chữa trị cho nàng.

-Đan sư là người có thể luyện đan, cũng có lý giải về y đạo nhất định, có thể giải độc.

Lạc Long không biết đan sư thời kỳ thượng cổ được gọi là gì nên đành phải giải thích cho nàng biết. Khi nói đến hai từ “giải độc” thì hắn còn cố tình lên giọng cho đối phương nghe. Nữ nhân kia nghe được hắn nói thì mở to mắt nhìn hắn, cười cợt hỏi:

-Nói như vậy có nghĩa là ngươi có tự tin có thể giải được thất thải độc cho ta?

-Ta hoàn toàn nắm chắc việc giải độc cho ngươi.

-Vậy được, tạm thời tha cho ngươi một mạng. Trước tiên ngươi cứ dưỡng thương tốt đi đã, mấy ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi.

Nàng ta đạt được đáp án mà mình muốn thì lập tức rời đi, làm việc rất dứt khoát không dài dòng. Nàng ta cũng không lo ngại đối phương sẽ chạy đi. Chỉ cần còn ở thế giới này thì không ai có thể chạy khỏi lòng bàn tay của nàng, bởi vì nàng ta chính là chúa tể ở nơi đây. Sau lưng nàng ta mở ra một cặp cánh lớn, hai cánh vỗ một cái, cả người nàng ta liền bay đi với tốc độ không tưởng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Lạc Long. Khi thân ảnh của nàng ta bay đi xa thì từ chỗ nàng cũng có một luồng ánh sáng màu vàng bắn vào thân thể Lạc Long. Lạc Long biết đây là một loại ấn ký, là đặc điểm để nàng ta đánh dấu vị trí của hắn nên cũng không có lo ngại. Hắn đứng nguyên một chỗ, từ hai bên trán còn chảy ra mồ hôi lạnh. Hắn nắm chắc tám phần có thể khiến đối phương không giết mình nhưng tình cảnh vừa rồi quá hung hiểm, lúc đó hắn chỉ còn cách quỷ môn quan có một bước mà thôi, bây giờ nghĩ lại thì trong lòng hắn vẫn còn run sợ.

-Hoàng mâu chu vương sao, thú vị!

Sợ hãi qua đi, trên miệng của Lạc Long lại dần xuất hiện một nụ cười thâm trầm. Vừa rồi khi nữ nhân kia ra tay thì hắn đã sớm nhìn ra thân phận của nàng dựa trên ký ức của tên nam tử yêu tộc mà trước đó hắn đã sưu hồn. Tiểu thế giới này là một thế giới đóng kín, đã rất lâu rồi không có mở ra. Ít nhất thì trong suy nghĩ của nam tử yêu tộc kia thì Lạc Long là người đầu tiên trong vòng mấy chục vạn năm xuất hiện ở nơi này. Nơi này cũng không có một bóng nhân loại nào, sinh vật sinh sống ở đây toàn bộ đều là yêu thú, chủng tộc tương đối đa dạng nhưng thực lực thì yếu ớt tới mức không chịu nổi. Lý do cho việc này thì rất đơn giản, đẳng cấp tiểu thế giới này chỉ có thể để cho bọn hắn đạt được tu vi rất hữu hạn mà thôi. Sinh vật đẳng cấp cao nhất ở tiểu thế giới này chỉ là yêu soái, tương đương với võ giả khí hải cảnh của nhân loại. Cục diện này đã kéo dài không biết bao nhiêu vạn năm cho đến khi một nữ tử ra đời. Nàng này gọi là Hoàng Nguyệt, cái tên có chút kỳ lạ nhưng chẳng ai quan tâm đến nó bởi vì thực lực của nàng ta quá khủng bố. Trong cùng cấp độ thì chưa từng có ai có thực lực mạnh hơn nàng, do đó thời điểm mà nàng đạt tới cấp độ yêu soái thì nàng đã là chúa tể ở nơi này rồi. Tại nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này yêu thú thông thường phải tu luyện hai ba ngàn năm mới có thể đạt tới yêu soái, ấy thế mà Hoàng Nguyệt lại chỉ mất vỏn vẹn hơn một ngàn năm để đạt tới yêu soái đỉnh phong. Thông thường thì yêu thú có tuổi thọ dài gấp đôi tu sĩ nhân tộc cùng đẳng cấp, yêu thú thượng cổ lại càng có thể đạt tới gấp ba lần. Lấy tiêu chuẩn tăng lên năm trăm năm thọ nguyên cho mỗi đại cảnh giới của nhân tộc mà tính thì tu sĩ khí hải cảnh sẽ có thể sống tới hai ngàn năm trăm tuổi, mà yêu thú thượng cổ như Hoàng Nguyệt thì chuyện sống tới sáu bảy ngàn năm là không có vấn đề. Nàng này cũng không khát vọng tăng lên tuổi thọ của bản thân. Nàng ta còn rất trẻ, còn chưa sống hết một phần năm thọ nguyên của mình, nếu coi nàng ta là một người bình thường thì nàng mới chỉ khoảng gần hai mươi tuổi, ở tuổi đó thì có ai lại lo đến chuyện chết già chứ? Thế nhưng Hoàng Nguyệt lại rất chấp nhất với việc tăng tu vi của bản thân, nàng muốn đánh vỡ cực hạn của cái tiểu thế giới này.

Để làm được điều đó thì nàng ta đã quyết định làm ra một việc được coi là cấm kỵ ở nơi này, chính là thôn phệ tinh hạch của thất thải giác lộc. Thất thải giác bạch lộc là một loại yêu thú có hình dáng tuần lộc, toàn thân màu trắng nhưng sừng của chúng lại có bảy màu như cầu vồng. Yêu thú này là loại yêu thú có số lượng tộc đàn lớn nhất ở nơi đây nhưng lại chỉ là yêu thú cấp thấp, không sinh ra linh trí và không thể hóa hình như hầu hết các loài yêu thú khác. Ở thời kỳ thượng cổ thì thất thải giác bạch lộc được tu sĩ chăn nuôi rất nhiều, nguyên nhân là bởi vì chúng rất có ích trong việc luyện đan. Thất thải giác bạch lộc sở dĩ có sừng bảy màu là bởi vì chúng hấp thụ bảy loại năng lượng gồm âm dương và ngũ hành một cách vô cùng cân bằng, nếu nói khoa trương một chút thì chúng là loại yêu thú hiện thân cho thiên đạo vậy. Nếu như dùng tinh hạch của thất thải giác bạch lộc để luyện chế đan dược thì có thể đề thăng một tiểu cấp độ cho đan dược đó, hơn nữa tác dụng chính của đan dược cũng được đề thăng lên rất nhiều. Ví dụ nếu như ngươi lấy tinh hạch của thất thải giác bạch lộc đi luyện sinh cơ đan tôn cấp hạ phẩm chuyên để trị thương thì sẽ cho ra sinh cơ đan nhưng cấp bậc lại là tôn cấp trung phẩm, hơn nữa hiệu quả còn hơn xa các loại đan dược trị thương tôn cấp trung phẩm khác. Nói như vậy cũng đủ để thấy được giá trị của thất thải giác bạch lộc lớn tới mức nào.

12

0

6 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.