0 chữ
Chương 44
Chương 44
Nên có đi chậm một chút cũng là chuyện bình thường.
Lâm An Lan ngồi vào bàn làm việc của mình, cầm bút lên, bất giác lại nhớ đến những lời Trình Úc vừa nói với mình.
Tuy lúc ở nhà cậu đã biết cấp ba Trình Úc đã bắt đầu thích cậu, nhưng những lời nói của Trình Úc nhẹ nhàng như gió thoảng nên cậu cũng không hỏi nhiều, dù sao thì lúc ấy họ cũng chưa ở bên nhau.
Cậu sợ hỏi nhiều sẽ khiến Trình Úc khó chịu khi nhớ lại quá khứ.
Nhưng từ khi họ đến đây bắt đầu ghi hình chương trình thực tế, từ khi Trình Úc đến ngôi trường này thì dường như anh luôn có thể nhớ đến những việc giữa bọn họ lúc còn học cấp ba và muốn bù đắp lại những tiếc nuối của mình.
Lâm An Lan có thể hiểu được tâm lý này của anh, giống như lúc còn nhỏ mình không hài lòng một việc gì đó, thì lớn lên khi đã có năng lực thì mình sẽ vô thức hoặc theo bản năng bù đắp lại những gì mà mình chưa được thoả mãn.
Tâm lý của Trình Úc lúc này cũng tương tự như vậy.
Lâm An Lan thở dài, cảm thấy anh thật khổ sở.
Cậu nhìn vào cuốn sách giáo khoa trên bàn làm việc, nghĩ đến lời nói của Trình Úc: “Trước đây lúc anh còn đi học anh rất muốn được như những người khác, có thể nắm tay người mình thích trong lớp hoặc hôn môi trong trường, nhưng tất cả những việc đó anh đều không thể làm được”
Anh thường xuyên dẫn cậu lên sườn núi chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy trường học, nhưng thật ra nơi mà anh muốn nắm tay hôn môi với cậu là bên trong trường học.
Nhưng ở đây đầy rẫy máy quay phim và những người khác nên anh đành phải lùi một bước.
Cũng rất ngẫu hứng.
Lâm An Lan nghĩ như vậy và đưa ra quyết định.
Buổi chiều tan học, bọn nhỏ cơm nước xong lễ phép nói cám ơn rồi mang cặp trở về nhà.
Lâm An Lan và Lý Vĩnh Tư giúp Trình Úc rửa bát đũa và dọn bàn.
Cậu không vội trở về mà đi đến văn phòng, nói mình cần chuẩn bị bài mới một lát.
Lý Vĩnh Tư đã rất mệt nên cô không ở lại với cậu mà quay về ngôi nhà trong thôn của mình với Giản Nhã Đạt.
Trình Úc thấy cậu muốn ở lại chuẩn bị bài học thì cũng không vội vã quay về mà đi vào văn phòng với cậu.
Trần Anh Kiệt thấy anh đi vào văn phòng thì muốn đi cùng nhưng bị Trình Úc từ chối.
Nhất thời cả trường học chỉ còn lại hai người họ và cameraman đi theo.
Một giờ sau đạo diễn và nhân viên của chương trình cũng đến đây chuẩn bị thu dọn các máy móc cố định trong phòng học.
Lâm An Lan ngồi vào bàn làm việc của mình, cầm bút lên, bất giác lại nhớ đến những lời Trình Úc vừa nói với mình.
Tuy lúc ở nhà cậu đã biết cấp ba Trình Úc đã bắt đầu thích cậu, nhưng những lời nói của Trình Úc nhẹ nhàng như gió thoảng nên cậu cũng không hỏi nhiều, dù sao thì lúc ấy họ cũng chưa ở bên nhau.
Cậu sợ hỏi nhiều sẽ khiến Trình Úc khó chịu khi nhớ lại quá khứ.
Nhưng từ khi họ đến đây bắt đầu ghi hình chương trình thực tế, từ khi Trình Úc đến ngôi trường này thì dường như anh luôn có thể nhớ đến những việc giữa bọn họ lúc còn học cấp ba và muốn bù đắp lại những tiếc nuối của mình.
Lâm An Lan có thể hiểu được tâm lý này của anh, giống như lúc còn nhỏ mình không hài lòng một việc gì đó, thì lớn lên khi đã có năng lực thì mình sẽ vô thức hoặc theo bản năng bù đắp lại những gì mà mình chưa được thoả mãn.
Lâm An Lan thở dài, cảm thấy anh thật khổ sở.
Cậu nhìn vào cuốn sách giáo khoa trên bàn làm việc, nghĩ đến lời nói của Trình Úc: “Trước đây lúc anh còn đi học anh rất muốn được như những người khác, có thể nắm tay người mình thích trong lớp hoặc hôn môi trong trường, nhưng tất cả những việc đó anh đều không thể làm được”
Anh thường xuyên dẫn cậu lên sườn núi chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy trường học, nhưng thật ra nơi mà anh muốn nắm tay hôn môi với cậu là bên trong trường học.
Nhưng ở đây đầy rẫy máy quay phim và những người khác nên anh đành phải lùi một bước.
Cũng rất ngẫu hứng.
Lâm An Lan nghĩ như vậy và đưa ra quyết định.
Buổi chiều tan học, bọn nhỏ cơm nước xong lễ phép nói cám ơn rồi mang cặp trở về nhà.
Cậu không vội trở về mà đi đến văn phòng, nói mình cần chuẩn bị bài mới một lát.
Lý Vĩnh Tư đã rất mệt nên cô không ở lại với cậu mà quay về ngôi nhà trong thôn của mình với Giản Nhã Đạt.
Trình Úc thấy cậu muốn ở lại chuẩn bị bài học thì cũng không vội vã quay về mà đi vào văn phòng với cậu.
Trần Anh Kiệt thấy anh đi vào văn phòng thì muốn đi cùng nhưng bị Trình Úc từ chối.
Nhất thời cả trường học chỉ còn lại hai người họ và cameraman đi theo.
Một giờ sau đạo diễn và nhân viên của chương trình cũng đến đây chuẩn bị thu dọn các máy móc cố định trong phòng học.
1
0
4 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
