0 chữ
Chương 43
Chương 43
Thì ra đáp án không liên quan đến bản thân anh, mà nguyên nhân chỉ là do thời gian.
Anh chậm hơn Tưởng Húc những tám năm, nên anh phải bù đắp lại thời gian tám năm anh đã bỏ lỡ.
Tuy rằng có hơi trễ nhưng may mắn là cuối cùng anh vẫn đuổi kịp.
Thực ra chỉ là có vẻ như là sẽ đuổi kịp.
“Nếu như chúng ta có thể biết nhau sớm hơn thì tốt rồi.” Trình Úc thở dài nói.
Lâm An Lan gật đầu, rồi động viên anh: “Không sao, tuy có hơi muộn nhưng chúng ta vẫn quen nhau. Hơn nữa bây giờ em cũng đã tin tưởng và thích anh.”
Cậu nhìn Trình Úc, dịu dàng nói: “Có thể thấy được tình yêu không liên quan đến việc quen biết nhau sớm hay muộn, quan trọng là người đó là anh.”
Trình Úc lập tức ôm chặt lấy Lâm An Lan, thâm tình nhìn cậu.
Tim của anh đập rất nhanh, vừa hồi hộp vừa chột dạ.
“Em yêu anh không?” Trình Úc nhìn chằm chằm Lâm An Lan bất giác hỏi cậu.
Lâm An Lan gật đầu: “Đương nhiên là yêu rồi, anh là bạn trai của em mà.”
“Vậy nếu anh không phải bạn trai em thì sao?”
“Em vẫn yêu anh.” Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc không thể tin được: “Thật sao?”
Lâm An Lan gật đầu động viên anh: “Chỉ cần đó là anh thì em đều yêu.”
Cậu nói rất dịu dàng và chân thành, Trình Úc bất giác nở nụ cười, cả khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, đôi mắt tràn ngập sắc xuân.
Lâm An Lan ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn một cái lên cằm anh: “Vậy nên anh phải tin em, và cả chính bản thân anh nữa.”
Trình Úc gật đầu, ôm lấy cậu.
Anh ôm Lâm An Lan, thầm nghĩ ít nhất thì hiện tại thế giới trước mắt cậu vẫn sẽ yêu và sẽ không rời khỏi mình.
Trình Úc nhìn Lâm An Lan, thấy được hình bóng mình phản chiếu trong đáy mắt cậu, và cũng thấy được sự tồn tại của mình trong ấy.
Đó là một khát vọng mà anh chưa bao giờ được nhìn thấy nhưng vô cùng khát khao có được, và ngay lúc này thì cuối cùng anh cũng đã toại nguyện.
Tương lai núi còn cao đường còn dài, nhưng anh không rảnh để quan tâm, anh ôm trọn tình yêu của Lâm An Lan dành cho anh vào ngực và cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Lâm An Lan và Trình Úc nắm tay nhau xuống sườn núi, lúc đến cổng trường tiểu học thì Trình Úc buông tay cậu ra, cùng cậu bước vào trong sân trường.
Cameraman thấy Lâm An Lan đến tận bây giờ mới trở vể văn phòng thì cũng không nói gì, nhà vệ sinh như vậy thì tốc độ như này cũng là chuyện bình thường.
Đặc biệt là nhà vệ sinh ở đây ngay cả anh đi vào cũng phải tự xốc lại tinh thần một chút.
Anh chậm hơn Tưởng Húc những tám năm, nên anh phải bù đắp lại thời gian tám năm anh đã bỏ lỡ.
Tuy rằng có hơi trễ nhưng may mắn là cuối cùng anh vẫn đuổi kịp.
Thực ra chỉ là có vẻ như là sẽ đuổi kịp.
“Nếu như chúng ta có thể biết nhau sớm hơn thì tốt rồi.” Trình Úc thở dài nói.
Lâm An Lan gật đầu, rồi động viên anh: “Không sao, tuy có hơi muộn nhưng chúng ta vẫn quen nhau. Hơn nữa bây giờ em cũng đã tin tưởng và thích anh.”
Cậu nhìn Trình Úc, dịu dàng nói: “Có thể thấy được tình yêu không liên quan đến việc quen biết nhau sớm hay muộn, quan trọng là người đó là anh.”
Trình Úc lập tức ôm chặt lấy Lâm An Lan, thâm tình nhìn cậu.
Tim của anh đập rất nhanh, vừa hồi hộp vừa chột dạ.
“Em yêu anh không?” Trình Úc nhìn chằm chằm Lâm An Lan bất giác hỏi cậu.
“Vậy nếu anh không phải bạn trai em thì sao?”
“Em vẫn yêu anh.” Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc không thể tin được: “Thật sao?”
Lâm An Lan gật đầu động viên anh: “Chỉ cần đó là anh thì em đều yêu.”
Cậu nói rất dịu dàng và chân thành, Trình Úc bất giác nở nụ cười, cả khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, đôi mắt tràn ngập sắc xuân.
Lâm An Lan ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn một cái lên cằm anh: “Vậy nên anh phải tin em, và cả chính bản thân anh nữa.”
Trình Úc gật đầu, ôm lấy cậu.
Anh ôm Lâm An Lan, thầm nghĩ ít nhất thì hiện tại thế giới trước mắt cậu vẫn sẽ yêu và sẽ không rời khỏi mình.
Trình Úc nhìn Lâm An Lan, thấy được hình bóng mình phản chiếu trong đáy mắt cậu, và cũng thấy được sự tồn tại của mình trong ấy.
Tương lai núi còn cao đường còn dài, nhưng anh không rảnh để quan tâm, anh ôm trọn tình yêu của Lâm An Lan dành cho anh vào ngực và cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Lâm An Lan và Trình Úc nắm tay nhau xuống sườn núi, lúc đến cổng trường tiểu học thì Trình Úc buông tay cậu ra, cùng cậu bước vào trong sân trường.
Cameraman thấy Lâm An Lan đến tận bây giờ mới trở vể văn phòng thì cũng không nói gì, nhà vệ sinh như vậy thì tốc độ như này cũng là chuyện bình thường.
Đặc biệt là nhà vệ sinh ở đây ngay cả anh đi vào cũng phải tự xốc lại tinh thần một chút.
1
0
4 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
