TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Luyện Ngục

"Thật sự là. . . Một thứ rác rưởi không hiểu sinh tồn."

Nghe xong Đường Lăng nói, Khoa Khắc cơ hồ là từ trong kẽ răng nhảy ra một câu như vậy.

Đường Lăng lại không để ý tới, xoay người rời đi.

Hắn quá rõ ràng Khoa Khắc, tuyệt sẽ không lãng phí tinh lực làm chuyện vô dụng, hôm nay đặc biệt để cho hắn nhìn thấy tất cả những thứ đó, tất nhiên là cần hắn hỗ trợ gì đó.

Ở loại thời khắc gấp gáp này, chính mình còn có thể giúp đỡ cái gì? Đơn giản chính là đào thoát khỏi chỗ này.

Khoa Khắc có át chủ bài.

Đường Lăng khẳng định ý nghĩ này, nhưng đồng thời càng khẳng định là ông ta không thể khuyết thiếu sự trợ giúp của mình.

Cho nên, Đường Lăng muốn đánh bạc, đánh bạc Khoa Khắc có thể khoan dung cho hành vi ngu xuẩn của mình, hắn cũng cần con át chủ bài lão bản thần bí này.

"Được rồi, cậu thắng. Nguyên bản tôi muốn đi tìm cậu, cũng cần có thời gian. Chính cậu xuất hiện, xem như tiết kiệm một ít thời gian này."

Ngay lúc Đường Lăng muốn bước ra khỏi cửa, Khoa Khắc mở miệng nói.

Trong lòng Đường Lăng thoáng buông lỏng, quay đầu lại nhìn về phía Khoa Khắc.

"Nhưng mà, cho cậu tối đa mười lăm phút. Nhiều hơn nữa, ai cũng không nắm chắc có thể chạy đi. Huống chi là mang theo hai người vướng víu. Tôi nói không sai chứ, cậu sẽ mang theo bà lão cùng em gái của cậu."

"Thời gian vừa đến. Tôi sẽ tự mình đi."

Khoa Khắc không có ý tứ đùa cợt.

"Tại sao phải chọn tôi?"

Đường Lăng chỉ muốn hỏi một câu này, không cần nói tất cả khu quần cư, cho dù là vùng số 5, ngườicường tráng thông minh hơn hắn cũng không phải là không có.

"Đã làm nhiều lần giao dịch. Tôi biết bí mật của cậu, A..., có thể là một chút bí mật."

Khoa Khắc hàm hàm hồ hồ, ánh mắt đảo quanh.

Ánh mắt của Đường Lăng hiện lên một tia lạnh lẽo, bí mật? Về nó sao? Hắn vô ý thức muốn ấn chặt bộ ngực của mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, quay người hướng phía nhà mình chạy đi như bay.

Mười lăm phút, một lần tới lui, trên cơ bản là không có thời gian để lãng phí.

May mắn là trường kỳ mạo hiểm ở bên ngoài, tốc độ của Đường Lăng cũng không chậm.

Trở lại lều vải, không cần Đường Lăng nhiều lời, bà đã nắm tay em gái đứng lên, trên tay kéo một cái bao nhỏ: "Đi thôi, ta chỉ mang theo một ít thịt khô và nước ngọt. Nếu như là chạy thoát thân, đồ vật dư thừa sẽ trở thành vướng víu."

Cổ họng Đường Lăng chuyển động một cái, thật sự không biết vì sao bà lại khẳng định là nhất định bọn họ phải rời khỏi nơi này như vậy.

Đối với chạy trốn, tựa hồ như bà cũng rất có kinh nghiệm.

Nhưng thời gian không đủ để nói nhảm, Đường Lăng tiếp nhận cái bọc, cột chặt lên trên lưng, từ gầm giường lấy ra một cây côn sắt đã được mài bén nhọn, ôm lấy em, nắm tay bà liền hướng phía tiệm Khoa Khắc mà chạy

"Ha ha, đây là muốn chạy nạn à? Thế giới này luôn có người nhát gan hơi đơn giản đã bị dọa vỡ gan."

"Ta dám cam đoan, chạy đi, ngươi sẽ chết đến mức cặn bã đều không còn. Có lẽ, có thể còn thừa đầu ngón út?"

Vùng số 5 vẫn náo nhiệt như vậy, đã hình thành sinh hoạt trong áp lực không thay đổi, đột nhiên có thay đổi, tựa hồ cũng là một niềm vui thú.

Trong mắt Đường Lăng hiện lên một tia bi ai, mím chặt khóe miệng, lại không thể nhiều lời.

Chuyện đáng buồn nhất không ai qua được, mặc dù biết nguy hiểm, cũng không có chỗ để trốn. Bởi vì thế gian này bất cứ chuyện gì đều cần tư cách, mà bản chất của tư cách vốn ở giá trị bản thân.

Luật rừng, không có thời điểm nào mà không tàn khốc.

"Đường Lăng, thi nhân rất nguy hiểm, chúng ta hẳn nên tin tưởng Tử Nguyệt chiến sĩ."

Lúc sắp phải xuyên qua khu đất trống, Đường Lăng bị người quen kéo lấy.

Trương thúc, người tốt không keo kiệt dạy cho hắn kinh nghiệm săn bắn quý giá.

"Trương thúc, tin tưởng ta, bây giờ nên đi. Tử Nguyệt chiến sĩ. . ."

Đường Lăng hít sâu một hơi: "Cũng không hề ra tay."

"Cậu. . ."

Trương thúc vô ý thức muốn phản bác, đối đầu lại là một đôi mắt chân thật đáng tin mang theo một tia lo nghĩ của Đường Lăng.

Trong lòng của ông ta hiểu rõ ràng, ông ta phải tin tưởng đứa bé này, từ nhỏ đến lớn, Đường Lăng là một người đàn ông có thể phụ trách mỗi một câu nói của chính mình.

"Như thế nào. . . Chạy trốn?"

Trong lời nói của Trương thúc đều là đắng chát.

"Chú đã từng nói cho cháu biết, đối mặt với dã thú lợi hại, dứt khoát phải thay đổi chỗ, dù sao thì so với một không gian nhỏ hẹp càng có cơ hội sinh tồn hơn. Đi ra khỏi mặt đất, còn lại. . . mặc cho số phận."

Đường Lăng chỉ nói một câu như vậy, hắn không có cách nào đem cả nhà Trương thúc đưa đến chỗ Khoa Khắc, tuyệt đối là Khoa Khắc sẽ trở mặt.

Mặt khác, hắn cũng không thể khẳng định, giá trị của mình ở trước mặt Khoa Khắc có tác dụng hay không, Khoa Khắc sao có thể bảo chứng chút gì?

Ở thời đại này, không ai có thể phụ trách đối với mạng sống của càng nhiều người.

Hắn duy nhất có thể quan tâm cũng chỉ có bà cùng em gái.

Lời của Đường Lăng để cho trong mắt Trương thúc có một chút thần thái, làm thợ săn có kinh nghiệm phong phú, ông ta sẽ không phải là không có chuẩn bị đường lui.

"Bảo trọng."

Trương thúc gật đầu với Đường Lăng.

Đường Lăng gật đầu, lôi kéo bà cùng em gái quay người rời đi.

Đây là cáo biệt, có lẽ là cáo biệt cuối cùng, trong lòng Đường Lăng dâng lên một tia chua xót, lại bóp tắt này vô dụng tâm tình.

Đường lối mờ nhạt, thiêu đốt lên đống lửa chiếu sáng.

Em gái đang an tĩnh nằm trên vai, cùng bà đang thở hổn hển.

Bước chân vội vàng, cùng mọi người đang hưng phấn thỉnh thoảng gặp thoáng qua.

Vùng số 5 đã bắt đầu tràn ngập mùi lá Lam Cứ Tạp Tháp, loại thực vật này có thể khiến người bị nghiện, trầm luân, mê say, an bình, sung sướng, là duy nhất tinh thần mà rất nhiều người ở bên trong khu quần cư dựa vào.

Trong hưng phấn tối nay, rốt cục có cơ hội quang minh chính đại đăng tràng.

Rất nhiều người đàn ông mơ hồ không rõ, hai má phình ra, khóe miệng nở nụ cười, lại không biết địa ngục máu tanh liền sắp buông xuống.

"Như vậy cũng tốt."

Bi ai trong mắt Đường Lăng càng dày đặc, tựa hồ hiểu rõ ràng vì cái gì mà Khoa Khắc luôn mắng người ở này khu quần cư này là những con chuột dơ bẩn.

Thế nhưng mà, cũng không phải mỗi người đều có dũng khí ở bên trong vũng bùn giãy dụa, còn sống có lẽ so với chết đi càng thêm gian nan.

Ở trong mê say ôm địa ngục —— như vậy cũng tốt!

"A!"

Ý nghĩ này vừa mới dâng lên, một tiếng thét chói tai lên liền như một que diêm bị quẹt lên vang lên bên tai.

Băng băng băng, tiếng va đập to lớn, cùng với tiếng xích sắt bị rung chuyển ghê răng, Đường Lăng nghe thấy trong lòng cũng căng thẳng.

Một thân ảnh lộn nhào, gào khóc hướng nơi nhiều người nhất ở vùng số 5 chạy tới, trong chớp mắt chạy qua sát bên người Đường Lăng, Đường Lăng chỉ nhìn thấy một gương mặt giàn giụa nước mắt, kinh khủng đến tận cùng.

Người này đương nhiên là Đường Lăng nhận ra, tên trường kỳ bá chiếm lấy công tác thủ vệ màu mỡ.

Mà cửa tiệm của Khoa Khắc, vì trước tiên đạt được thứ tốt, cách cửa vùng số 5 rất gần.

Đường Lăng hiểu rõ ràng, nên tới tất cả rốt cục đã tới.

Tay hắn rét run, lại cầm thật chặt tay của bà, chạy như điên gần như là trốn chết, chỉ vì Đường Lăng cũng không nhịn được nữa bắt đầu sợ hãi.

Gần tới tiệm của Khoa Khắc, cửa rộng mở không có một bóng người.

Nhưng không thể tránh né là, qua ánh sáng lờ mờ, có thể trông thấy cửa lớn vào vùng số 5—— nó đang kịch liệt lay động.

Cửa sổ nhỏ đã buông lỏng két két một tiếng mở ra, ở trong tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, hô hấp của Đường Lăng như ngừng lại.

Rậm rạp chằng chịt thi nhân đã tụ tập ở chỗ cửa lớn của vùng số 5.

Nơi này đối với chúng mà nói, tựa như một cái hộp chứa đựng đồ ăn phong phú, việc còn lại chỉ là mở nó ra.

Có lẽ là đã ăn uống một ít, trên mặt thật nhiều thi nhân đều dính vết máu, tóc vàng răng nanh, thân thể mục nát cùng với một cỗ tanh tưởi bay lượn.

Dạ dày của Đường Lăng bắt đầu co thắt, thi nhân ở gần cửa sổ nhỏ xa xa phát hiện đồ ăn, đôi mắt xám trắng tham lam nhìn tới phía Đường Lăng.

Rống, một tiếng gào thét hưng phấn, càng thêm dùng sức va chạm, cửa sắt vùng số 5 lung lay sắp đổ.

18

0

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.