Chương 8
Chân Tướng
Kỳ thật, thời gian của Đường Lăng cũng không được đầy đủ.
Bà cùng em gái vẫn đang chờ đợi, huống chi càng kéo dài thời gian, mọi chuyện liền càng thêm khó khăn khống chế cùng suy đoán được.
Ý định của hắn là một lần nữa mạo hiểm đi ra vùng số 5, bằng vào sự quen thuộc của hắn đối với địa hình, vọt lên mặt đất, đi xem tình huống một chút xem đến cùng là như thế nào?
Có thể nào lại chậm trễ ở nơi này của Khoa Khắc?
Đường Lăng có chút không rõ chính mình vì sao không phản kháng bị Khoa Khắc túm vào bên trong tiệm, là thái độ kỳ quái của lúc bà nghe nói Tử Nguyệt chiến sĩ sẽ ra tay hay sao?
Khoa Khắc cũng không nói nhảm thêm gì, lần này lôi kéo Đường Lăng trực tiếp nhảy vào cánh cửa thần bí sau quầy của hắn kia.
Cánh cửa kia liền ngay cả Đường Lăng cũng tò mò, đến tột cùng là có bao nhiêu thứ tốt? Tóm lại, mỗi một lần giao dịch với Khoa Khắc, ông ta đều có thể từ trong đó lấy ra vật phẩm trao đổi khiến cho người ta thoả mãn, tựa hồ là lấy không hết.
"Tới đây."
Khoa Khắc nghiêm túc hô lên một tiếng, không quan tâm chuyện Đường Lăng bị chấn kinh lúc tiến vào bảo khố của ông ta.
Thật là đáng giá để người ta chấn kinh, ai có thể nghĩ đến bên trong gian hàng nhỏ của Khoa Khắc lại còn có một gian phòng lớn như vậy.
Diện tích sắp bắt kịp một phần ba khu đất trống chỗ Đường Lăng ở.
Bên trong gian phòng lớn như vậy, chất đầy các loại thịt khô, nước sạch, còn có đếm không hết các loại kim loại cũng vật tư lẫn lộn mà Đường Lăng không nhận ra.
Những thứ này là tài nguyên để cho bất luận kẻ nào cũng phải điên cuồng a! Cổ họng Đường Lăng chuyển động, nếu như không phải đang có nguy cơ, hắn cũng không bảo đảm lòng mình không xuất hiện bất kỳ một tia biến hóa nào.
Cùng lúc đó, Đường Lăng trả lại chú ý tới ở trong căn phòng này có một cái giá đỡ bằng gỗ, phía trên bày biện rất nhiều cuốn sách được gọi là "mật mã Cựu Giới", lại còn có mấy cái rương nhỏ đang khóa.
Hắn không rõ tại sao Khoa Khắc lại thu thập những tập sách này, phía trên có đầy những ký hiệu mà mọi người đều không nhận ra, cũng không có bất kỳ giá trị thực dụng gì.
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, tiếng la của Khoa Khắc để cho Đường Lăng lấy lại tinh thần.
Hắn nhìn thấy Khoa Khắc đứng ở một ống sắt màu đen, mà một đầu của ống sắt, là một đôi con ngươi quái dị lỡn cỡ con mắt bình thường, phía trên khảm nạm đồ vật trong suốt được gọi là thủy tinh kia.
"Sang đây xem. Ta cũng không có biện pháp nào giải thích nguyên lý khúc xạ cho cậu."
Khoa Khắc vẫn lẩm bẩm lời nói mà Đường Lăng nghe không hiểu, kéo Đường Lăng đến trước mặt ống sắt, sau đó để cho Đường Lăng đứng sát vào đôi con ngươi kia.
Đường Lăng mang theo tâm tình nghi hoặc khác thường, nhìn vào bên trong ống sắt, nhưng cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt lại khiến cho hô hấp của hắn lập tức trở nên dồn dập.
Hắn, lại ở dưới đất chỗ này nhìn thấy tình huống trên mặt đất.
Chuyện này không có cách nào làm giả, bởi vì hắn trông thấy là vùng an toàn hắn đã quen thuộc rồi.
"Nếu như cậu ngại thấy không đủ nhiều, kính tiềm vọng vẫn có thể chuyển động, ta thế nhưng là hao hết tâm tư đào rỗng một thân cây, đem một đầu khác giấu ở bên trong thân cây. Không thể khéo léo hơn được nữa, ta thật sự là một thiên tài."
Khoa Khắc tiếp tục lải nhải, từ trong lòng ngực móc ra một cái hũ sắt, vặn mở, trong phòng liền tràn ngập một loại mùi hương kích thích khác thường.
"Rượu, thật sự là bảo tàng quý giá nhất thời Cựu Giới."
Khoa Khắc keo kiệt nhấp một ngụm, nhìn sắc mặt của Đường Lăng trở nên trắng xám ở trước mắt, có một loại cảm giác rất thỏa mãn.
Bao gồm cả Đường Lăng, bất luận kẻ nào ở khu quần cư đều là những con chuột vô tri.
Hắn có một loại tâm tình cao cao tại thượng.
Nhưng lúc này Đường Lăng đối với tâm tình của Khoa Khắc là gì đã không còn để ý nữa, đại não của hắn đã bị tin tức tràn đến khiến cho sắp nổ tung.
Kính tiềm vọng, rượu . . . Những đồ vật không biết này, phá vỡ nhận thức của hắn đối với thế giới.
Mà trong mắt trông thấy, là cái gì? Địa ngục chân thật hay sao?
Lúc này vùng an toàn quen thuộc đã phủ kín thi nhân, miễn cưỡng có thể trông thấy từ trong Mãng Lâm vẫn đang có thi nhân không ngừng tuôn ra.
Bọn chúng từng bước xâm chiếm lấy tất cả, các loại rắn, côn trùng, dã thú loại nhỏ ở vùng an toàn, còn có nhân loại không kịp trở lại khu quần cư, trốn ở các nơi.
Tanh máu, sớm đã không đủ để hình dung cảnh tượng, đó là một loại đột kích giống như tuyệt vọng sụp đổ, những nơi đi qua, sức sống nhanh chóng bị cắn nuốt.
Càng khiến cho người ta vô lực là, mấy cửa vào quen thuộc của khu quần cư đã bị mở ra, thi nhân không có có trí khôn di chuyển lung tung, đã có rất nhiều bằng vào bản năng đã đi vào bên trong.
Mà những cái cửa vào này, trong đó có một cái rất gần vùng số 5.
Đông đông đông, tim Đường Lăng bắt đầu đập vô cùng kịch liệt, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng mạch máu của mình đang lưu động.
Trong lúc lo nghĩ, hắn bắt đầu tìm kiếm hi vọng, lúc này Tử Nguyệt chiến sĩ đang làm cái gì?
Đường Lăng vô ý thức chuyển động kính tiềm vọng, hình dáng to lớn của khu vực an toàn số 17 hiện ra trong mắt Đường Lăng.
Đèn pha, tất cả đều rất rõ ràng, có bức tường người màu tím vẫn đứng ở trên tường thành như cũ, sừng sững bất động, trên mấy cái dây thừng rủ xuống treo mấy thân ảnh.
Đường Lăng nhận ra, là lúc hắn buổi chiều trở về, nhìn thấy mấy Tử Nguyệt chiến sĩ tuần tra kia.
Thấy rất rõ ràng a, kính tiềm vọng thần bí này thậm chí có thể để cho Đường Lăng trông thấy vẻ mặt của từng Tử Nguyệt chiến sĩ ở trên tường thành.
Bình tĩnh, lạnh lùng, không có bất kỳ chút cảm tình nào biến đổi, giống như tất cả chuyện xảy ra ở dưới tường thành, cũng không phải là cảnh tượng chân thật.
Bọn họ cao cao tại thượng khiến cho người ta tức giận, cũng không có cách nào rung chuyển.
"Thấy rõ ràng rồi chứ?"
Giọng Khoa Khắc vang lên một lần nữa.
Đường Lăng lại không có cách nào đem ánh mắt từ trên kính tiềm vọng dời đi, hắn bối rối chuyển động kính tiềm vọng, hy vọng có thể thấy được một chút an ủi.
Thế nhưng mà, nơi đó đâu có cái gì an ủi? Trong mắt có khả năng trông thấy toàn bộ là địa ngục!
Đường Lăng muốn né ra, nhưng một giây sau, hai tay của hắn cơ hồ là không bị khống chế lại chuyển động kính tiềm vọng.
Trên thực tế, đây chỉ là hơi di động góc độ một chút mà thôi.
Đường Lăng đã nhìn thấy một thân ảnh, toàn thân bao bọc ở bên trong áo đen, một loại cây kỳ quái, cùng loại với nhánh cỏ thô to đặt ở trên miệng hắn.
Dưới trăng màu tím, đêm lạnh, gió lạnh như thường.
Áo đen tung bay, một sợi tóc bạc từ bên trong áo đen lộ ra.
Mà thi nhân hãm vào máu tanh điên cuồng ở xung quanh không thèm chú ý tới thân ảnh này.
Một giây trong chớp mắt đó giống như thật lâu, trong lúc hoảng hốt, trong tai Đường Lăng lại nghe thấy âm thanh như có như không.
Du dương, cổ xưa, quái dị, không thành làn điệu.
Đây là tiếng gì? Đầu của Đường Lăng bị làn điệu này tràn ngập, mà người mặc áo bào đen kia hình như lại nhận ra, lại hướng phía kính tiềm vọng quay đầu lại nhìn.
Tim của Đường Lăng vào thời khắc này gần như đã ngừng đập.
Lại bị Khoa Khắc kéo ra:
"Cậu đã xem đủ chưa? Thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều."
"Có người, trong đám thi nhân có người."
Đường Lăng nhìn về phía Khoa Khắc, trong mắt đều là bất an, chưa bao giờ có, cực kỳ bất an!
"Có người? Con mẹ nó cậu đang nói đùa à? Theo ta được biết, thi nhân sẽ không tha cho người sống ở trước mặt. Giống như trước mắt người đói bụng không thể tha cho một miếng thịt khô."
Khoa Khắc nghi ngờ liếc mắt nhìn Đường Lăng, nhưng vẫn vô ý thức nhìn qua kính tiềm vọng.
Kính tiềm vọng cũng không di động, nhưng Khoa Khắc không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào.
"Ta hi vọng không phải là cậu bị dọa tới ngu ngốc! Như vậy, cậu còn có giá trị gì nữa?"
Giọng điệu của Khoa Khắc mang theo bất mãn.
Không có ai? Hiển nhiên Đường Lăng đã hiểu rõ ràng là Khoa Khắc không trông thấy cái gì.
Ngay tiếp đó Đường Lăng cũng cho là mình đã xuất hiện ảo giác, bởi vì tối nay ở trên sườn núi hắn đã trải qua một lần.
"Ta nghĩ cậu đã hiểu rõ ràng, bây giờ phải rời đi."
Khoa Khắc đã chẳng muốn dài dòng, bỗng nhiên thở dài một tiếng.
"Tôi phải về nhà."
Lấy lại tinh thần, giọng Đường Lăng không thể nghi ngờ.
17
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
