Chương 7
Loạn Cục
Tử Nguyệt chiến sĩ!
Trong mắt Đường Lăng tuôn ra một tia cuồng nhiệt, bỗng nhiên trở nên an tâm.
Nếu như là Tử Nguyệt chiến sĩ của khu vực an toàn ra tay, cho dù thi nhân nhiều thêm một chút cũng không có vấn đề gì a?
Trên thực tế, nếu bỏ mặc những thi nhân này, khu quần cư sẽ gặp phải dạng bi kịch gì, là quá rõ ràng.
Ở vùng an toàn, khắp nơi đều trải rộng lấy cửa vào của khu quần cư, có rõ ràng, có che dấu, chưa kể tới của tư nhân khai thác, không ai biết cửa vào.
Những cái cửa vào này, chỉ cần một cái bị thi nhân xâm nhập, kết quả kia. . .
Đường Lăng nghĩ tới đã cảm thấy lạnh run, lại một lần nữa ôm lấy em gái, chạy như điên ở trong con đường tối om.
Thi nhân không phải là Hắc Xỉ Thử, đối với máu thịt mới lạ, đặc biệt là thịt người, chính là chỉ dẫn tốt nhất của chúng.
Khu quần cư sẽ bị vây khốn!
Cho dù những thi nhân này không thể đột phá cửa của khu quần cư, nhưng nhất quyết vây khu quần cư lại, liền rất thoải mái sao?
Loại cảnh tượng tuyệt vọng tràn ngập kia, chỉ có thể trơ mắt chờ chết, sẽ đem khu quần cư biến thành địa ngục như thế nào?
May mắn, còn có Tử Nguyệt chiến sĩ.
Đường Lăng không muốn tiếp tục tự mình phỏng đoán, cuối cùng đã nhìn thấy đội ngũ Tử Nguyệt chiến sĩ xuất hiện, chính là liều thuốc an thần tốt nhấ của hắn.
Hắn thậm chí có một loại xúc động, muốn liếc mắt nhìn trận chiến đấu ở vùng an toàn sẽ xảy ra thế nào một lần nữa?
Một đường chạy như điên, Đường Lăng rốt cục đã trông thấy nóc lều vải quen thuộc kia.
Bỗng nhiên xảy ra tai biến, hiển nhiên còn chưa truyền đến nơi đây, khu quần cư vùng số 5 giống như những đêm thường ngày, giải đất trung tâm dấy lên một đống lửa lớn.
Từng căn nhà cũng lóe lên ánh sáng vàng ấm áp.
Ban đêm lạnh lẽo, nếu như không làm như vậy, sẽ bị chết cóng.
Tình cảm ấm áp do khu quần cư tán phát ra tạm thời xua tan khinh khủng vừa rồi, Đường Lăng buông em gái xuống, kéo tay cô bé, đi vào trong nhà.
"Ca ca."
Giọng cô bé lộ ra một tia trống rỗng lạ lẫm.
"Hả?"
Tim Đường Lăng mới bình tĩnh lại đập nhanh trở lại.
"Em mới nhìn thấy, những quái vật kia ăn thịt người. Thật là nhiều máu. . ."
Giọng cô bé rất bình tĩnh, không giống như trước đây, kinh hãi để cho cô bé nỉ non.
Đầu ngón tay của Đường Lăng xuất hiện một tia lạnh buốt, sau đó nhanh chóng chạy thẳng vào trái tim, một mảnh lạnh lẽo.
Rốt cục vẫn phải trông thấy đại tàn khốc, hơn nữa lần đầu tiên liền rung động như vậy.
Đau lòng dừng bước lại, Đường Lăng ôm chặt lấy em gái mình.
Giải thích về thi nhân, về thế giới bên ngoài, về tất cả tàn khốc lúc này có ích lợi gì? Ngàn lời cũng chỉ có thể biến thành một câu:
"Không sao hết, ca ca vẫn luôn ở đây."
Những lời này, tựa hồ để cho cô bé khôi phục lại sức sống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bờ vai Đường Lăng, rốt cục bắt đầu thấp giọng khóc thút thít.
Tựa hồ, đem em gái bảo vệ quá tốt cũng là một loại sai lầm. Nhưng nếu như không có cách nào sửa chữa sai lầm, Đường Lăng cũng chỉ có thể bỏ qua nó, tiếp tục bước tới.
Xốc lên màn cửa lều vải, bà vẫn còn đang may vá quần áo, vẻ mặt vẫn đang bất an nói rõ nàng là còn chưa tiếp nhận chuyện Đường Lăng muốn tham gia quân dự bị.
Ngẩng đầu, bà muốn nói cái gì đó? Nhưng thấy nước mắt của San San, bên ngoài một ít người trốn về được đang dẫn phát động tĩnh, hấp dẫn sự chú ý của bà.
"Xảy ra cái gì?"
Bà buông áo xuống, trong mắt đều là vẻ hoảng hốt cùng suy đoán.
Sinh hoạt tàn khốc, không ai có thể không mẫn cảm.
"Là thi nhân, tới rất nhiều, tràn vào vùng an toàn."
Đường Lăng vỗ nhè nhẹ lưng San San, hắn cũng không cần giấu diếm với bà, cũng giấu diếm không nổi.
"A!"
Bà đứng lên, chân tay luống cuống, trong lúc nhất thời lại cũng không biết nên làm cái gì?
"Không có chuyện gì, Tử Nguyệt chiến sĩ đã ra tay."
Đường Lăng kéo bà qua, đem bà cùng em gái đều ôm vào trong ngực.
Ra ngoài ý định, những lời này cũng không để cho bà an tâm.
Im lặng một lát, bỗng nhiên bà trở nên tỉnh táo lại kiên định:
"Chúng ta, phải đi."
Đường Lăng vô cùng nghi hoặc, hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt của bà như vậy, căn bản là không cho từ chối,
Vô ý thức hắn liền muốn nghe theo bà.
Thế nhưng mà, đi? Đi tới chỗ nào đây?
Có thể tưởng tượng được lúc này tất cả vùng an toàn đã trải rộng thi nhân, cũng không có cách nào khẳng định bây giờ có phải là đã có thi nhân xông xuống dưới đất hay chưa.
Đi ra ngoài, liền là chịu chết.
"Cháu còn muốn do dự hay sao?"
Hiếm thấy, bà lại tức giận.
Đường Lăng hít sâu một hơi, ấn chặt bờ vai của bà, nói:
"Được, chúng ta đi. Nhưng trước đó, con phải, phải đi dò xét một chút. Yên tâm. Việc này sẽ không chậm trễ quá lâu!"
Nói xong, Đường Lăng quay người, bà cũng không ngăn trở, cảm tình cùng tín nhiệm giữa ba người chính là như thế, giống như Đường Lăng không hề hỏi vì sao bà lại lựa chọn mạo hiểm rời đi.
Bà cũng hiểu rõ ràng, Đường Lăng nghe theo bà, chỉ là hi vọng lại ổn thỏa hơn một chút.
Đi ra lều vải, tin tức đã truyền khắp khu vực số 5 của khu tụ cư.
Mọi người nhao nhao đi ra khỏi lều, tốp năm tốp ba bắt đầu suy đoán bàn luận, mang theo cảm khái không biết thi nhân triều lần này lại sẽ chết đi bao nhiêu người?
Nhưng không ai quá mức kinh hoảng, Tử Nguyệt chiến sĩ xuất hiện không chỉ một mình Đường Lăng trông thấy, phải biết là vùng an toàn cũng không phải là chưa từng xảy ra tai nạn, ví dụ như cơn lũ côn trùng sâu bọ loại nhỏ, xà tai. . ..
Tóm lại, chỉ cần Tử Nguyệt chiến sĩ ra tay, cũng sẽ nhanh chóng giải quyết. Trong lòng những người phổ thông, Tử Nguyệt chiến sĩ chính là thần không gì không làm được.
Đường Lăng cúi đầu, vội vàng luồn lách ở giữa đám người, mọi người đang mang theo hưng phấn khác thường cũng không để ý tới thiếu niên im lặng này.
Trừ ngẫu nhiên xuất hiện người bi thương luốn cuống, sẽ lôi kéo Đường Lăng hỏi một câu "cậu trông thấy XXX không"?
Không có cách nào trả lời, người không nhìn thấy, tất nhiên là đã chết đi.
Tâm tình nặng nề lại dẫn một tia bất an bao vây lấy Đường Lăng, thái độ của bà, để cho Đường Lăng suy đoán không thôi.
Bất an lúc này là cái gì vậy? Là bản năng tinh chuẩn nhắc nhở hay sao? Đường Lăng nhớ tới ảo giác xuất hiện lúc ở trên sườn núi.
Chuyện lần này chẳng lẽ. . . Nghĩ tới đây, Đường Lăng đã đi qua cửa tiệm của lão Hồ Khoa Khắc, đột nhiên lại bị một bàn tay bắt lấy.
"Tôi không nhìn thấy."
Đường Lăng theo bản năng nói, hắn không có thời gian ứng phó với những người đáng thương mất đi thân nhân kia.
"Thế nhưng mà, ta nhìn thấy."
Giọng Khoa Khắc vang lên bên tai Đường Lăng.
Đường Lăng cả kinh đột nhiên quay đầu lại:
"Ông, trông thấy cái gì?"
"Chết hơn một trăm người, Tử Nguyệt chiến sĩ không hề ra tay."
Giọng điệu của Khoa Khắc không có khoe khoang của ngày xưa, bộ dáng vừa bình tĩnh lại chăm chú, để cho ông ta nhìn rất lạ lẫm.
"Ông. . ."
Trong lòng Đường Lăng không hiểu tuôn ra một luồng lửa giận, tuy Tử Nguyệt chiến sĩ xa không thể chạm như thế, nhưng sớm đã trở thành mục tiêu cùng thần tượng mà Đường Lăng muốn truy tìm.
Khoa Khắc lại đang làm bẩn Tử Nguyệt chiến sĩ. Người khác ở khu quần cư nghe thấy sẽ không nhịn được muốn động thủ đi?
Nhưng giao tình với Khoa Khắc để cho Đường Lăng không làm như vậy, mà sự chăm chú hãn hữu kia của Khoa Khắc lại để cho Đường Lăng nói không nên bất kỳ lời phản bác nào.
"Đừng nói nhiều, đã có thi nhân đi vào. Cậu biết, ta là nói ở dưới mặt đất! Tối đa còn có hơn 10' nữa, chúng ta sẽ bị vây khốn."
Giọng nói của Khoa Khắc bắt đầu dồn dập.
Đầu óc của Đường Lăng vang lên ông ông, một giây sau đã bị Khoa Khắc kéo vào trong tiệm.
18
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
