Chương 6
Đột Biến
Nói chuyện với bà cũng không thoải mái, nhưng cuối cùng thì quyết định của Đường Lăng đã không phải là bà có thể cải biến.
Sinh hoạt ở khu quần cư chỉ là cẩu thả, vĩnh viễn không nhìn thấy hi vọng cùng an bình.
Sợ San San bị âm thanh tranh chấp đánh thức, Đường Lăng quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Có lẽ nên cho bà một thời gian tiếp nhận, là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này.
Nghĩ đến tâm sự, Đường Lăng đã đi đến cửa ra số 3 mặt phía bắc của khu quần cư.
Nơi này đi thông tới sườn núi —— căn cứ Thiên Đường duy nhất.
Gió đêm hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng, tử nguyệt mông lung.
Lưng Đường Lăng cõng San San, từng bước một giẫm lên cây cỏ khô héo, hướng phía đỉnh sườn núi bước đi.
Thời gian cũng không còn đầy đủ, lại thêm một giờ nữa, nhiệt độ sẽ giảm đột ngột, lạnh đến nỗi khiến cho người ta khó có thể thừa nhận.
Đần dã thú điên cuồng cũng sẽ xuất hiện.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự hưởng thụ an bình cuối cùng trong một ngày của mọi người.
Cuối cùng thì đại đa số người cũng không có dũng khí đi ra khỏi phạm vi an toàn của khu quần cư, nơi này là thế giới mà bọn họ nhìn được xa nhất, là một loại ký thác thế giới.
Trong lỗ mũi tràn đầy hương Bách Diệp Thảo tươi mới, là thiên đường duy nhất, nơi này giống như có khí tràng kỳ diệu tẩy đi lệ khí.
Biểu tình bình tĩnh hay là mỉm cười, tiếng cười nhẹ nhàng hay là trầm thấp, ít nhất ở bên trong khu quần cư dưới mặt đất là khó có thể trông thấy.
Đường Lăng hưởng thụ loại ôn hoà này, khiến cho người bừng tỉnh quên đi sinh hoạt tàn khốc.
"Ca ca."
Đang nằm trên lưng Đường Lăng, San San lầm bầm một tiếng, dùng khuôn mặt nhỏ bé đi cọ xát tóc của Đường Lăng, tiếp đó liền khanh khách cười thành tiếng.
Đường Lăng mỉm cười, sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, cùng em gái thân mật như vậy đã sớm tập mãi thành thói quen, cũng là cảm thụ ấm áp lớn nhất cảm giác chính mình còn sống.
Đi lên sườn núi không lâu đã đến đỉnh sườn núi, gió thổi động mảng Bách Diệp Thảo trên sườn núi, phát ra tiếng xào xạc, màu tím nhạt nhu hòa giống như một bức hình mà bà tìm thấy bên trong khu phế tích Cựu Giới, Đường Lăng lờ mờ nghe người ta nói qua, loại cỏ màu tím trong bức hình kia gọi là Lavender.
"Cựu Giới có hình dạng như thế nào?"
Buông San San xuống, Đường Lăng ngồi xuống nhổ một cọng cỏ đặt vào trong miệng, nhìn khu vực an toàn số 17 ở cách đó không xa.
Chỉ có ở chỗ này, mới có thể trông thấy rõ ràng bên trong tường thành to lớn, một ít nóc nhà, tưởng tượng thấy sinh hoạt ở khu vực an toàn là dạng gì nữa?
Ánh trăng đã rõ ràng hơn một chút, chiếu rọi Thông Thiên Tháp cao vút trong mây giống như cầm kiếm đâm vào phía chân trời ở trong khu vực an toàn số 17, trong truyền thuyết đây là kiến trúc quan trọng nhất bên trong khu vực an toàn số 17, cũng là hi vọng mà mọi người trong khu quần cư thường thường ngóng nhìn.
"Thật tốt."
Đường Lăng thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong chớp mắt trong lòng đầy tràn yên tĩnh cùng chờ mong đối với ngày mai, em gái ở bên cạnh như con chim nhỏ vui sướng cất tiếng cười, mọi người ở gần đó buông xuống phòng bị nhẹ nhàng một lát, giống như sinh hoạt bắt đầu liền vốn nên như thế.
Thế nhưng mà. . . Đường Lăng cảm giác mình tựa hồ có chút hoảng hốt, dường như sinh hoạt khó khăn ngẫu nhiên có một chút tốt đẹp sẽ khiến cho người ta sinh lòng bi thương, Đường Lăng không có cách nào kiềm chế loại cảm giác này.
Hắn có chút thất thần đứng lên, Mãng Lâm ở xa xa giống như là có cuồng phong nổi lên, lại giống như là không phải.
Mọi người ở trước mắt dường như bất động ở thời khắc này, nụ cười dừng lại, lại tựa hồ như không có.
Em, em gái đâu rồi? Cô bé đang vui vẻ vòng quanh mình, tiếng lại xa như vậy, khi thì gần, cô bé quay đầu lại, nhìn Đường Lăng cười, ánh mắt híp thành vầng trăng khuyết.
Quen thuộc như vậy, trong lúc hoảng hốt, nụ cười lại đột nhiên tan nát.
"Không!"
Đường Lăng đổ mồ hôi lạnh khắp người, thất thần hô to một tiếng, trong chớp mắt tiếng phát ra kia, tất cả lại tựa hồ khôi phục lại bình thường, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Đường Lăng, ánh mắt giống như đang hỏi.
Đường Lăng hô hấp dồn dập, nhưng không kịp nói cái gì, một chùm sáng chói mắt đột nhiên sáng lên, bắn về phía Mãng Lâm ở ngoài vùng an toàn.
Đèn pha ở khu vực an toàn!
Chỉ có xảy ra nguy hiểm không có cách nào phán đoán, nó mới có thể xa xỉ sáng lên, xác định nguy hiểm đến tột cùng là cái gì?
Lần đầu tiên, tim Đường Lăng đập trở nên vô cùng kịch liệt.
Cho dù lúc ở ngoài dã ngoại một mình đối mặt với một con Cương Tông Trư lạc đàn, hắn cũng không hề thất thố như thế.
Thị lực vô cùng tốt, vào lúc này phát huy tác dụng cực lớn, lúc mọi người vẫn chưa có phản ứng, Đường Lăng đã theo tia sáng của đèn pha thấy rõ ở ngoài Mãng Lâm xa xa kia, có tầng tầng lớp lớp, thân ảnh mất trật tự bước tới.
Thi nhân!
Chỉ là vừa nhìn, cổ họng Đường Lăng đã khô khốc, phát ra một tiếng gần như là gầm nhẹ. Trong đầu giống như là một cuộn phim hiện ra, nhớ tới đủ loại tin tức về thi nhân.
Chúng hung hãn không sợ chết, chúng không có bất kỳ tri giác, chúng bảo lưu tốc độ khi còn sống, lại mạnh mẽ hơn so với khi còn sống, chúng chỉ có bản năng ăn uống, mà đồ ăn là —— máu thịt còn tươi!
Đặc biệt là máu thịt tươi của nhân loại.
Giống như chỉ có như thế, mới có thể phát tiết thống khổ cùng phẫn nộ do chúng đã tử vong.
Nhưng, mỗi người ở thời đại này đều biết, thi nhân vốn là người, là thi thể sau khi chết không kịp thời đốt cháy, mà dị hóa thành quái vật.
Nhớ tới điều này, sẽ khiến cho người rét run từ trong đáy lòng, mặc dù chết cũng không thể giải thoát sao?
Bành bành bành, chỉ trong chớp mắt, trên tường thành ở khu vực an toàn, đèn pha thành hàng đều sáng lên, dưới ánh đèn sáng như ban ngày kia, đám thi nhân đã rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt của mỗi người.
Đàn thi nhân lang thang!
Hiếm thấy, đám thi nhân lang thang không thể tưởng tượng nổi giống như thủy triều lan tràn vọt tới vùng an toàn, tốc độ cực nhanh.
"A!"
Người trên gò sườn núi thét lên phá vỡ phía chân trời.
Bên trong vành vành đai an toàn, có một chút người đang đi dạo, chưa kịp trở về nhà, muốn trước khi triệt để vào đêm bắt lấy một ít trùng rắn loại nhỏ, không hề nghi ngờ đã bị thi triều đoạt mệnh này bao vây.
Chạy trốn, tiếng kêu thảm thiết do bị gặm nuốt, bọt máu chảy ra, trong chớp mắt thân thể liền bị xé nứt, hóa thành từng khối máu thịt tiến vào trong miệng của đám thi nhân tham lam, nội tạng còn đang bốc hơi nóng cũng bị cướp đoạt.
Người đầu tiên mất đi tánh mạng đã xuất hiện, trong chớp mắt thì tử vong vô cùng rõ ràng ở dưới đèn pha.
Từ dương gian đến âm phủ, thì ra chỉ cần vài giây như vậy.
Trong một mảnh hỗn loạn, Đường Lăng đã ngay lập tức ôm lấy em gái, hướng dưới sườn núi điên cuồng chạy.
Bản năng tinh chuẩn mang cho hắn chỗ tốt lớn nhất, chính là thời khắc nguy hiểm nhất thì đầu óc vẫn có thể bảo trì sự rõ ràng, sẽ không bởi vì sợ hãi mà lãng phí một giây thời gian nào.
Trở lại khu quần cư ở dưới mặt đất là lựa chọn tốt nhất lúc này, giành được tiên cơ thì có thể tăng cao tỷ lệ sống sót.
Dưới sự kích thích của đồ ăn, thi nhân sớm đã trở nên điên cuồng, ban đầu vốn tốc độ cũng không chậm trong chớp mắt liền nhanh như tia chớp.
Ai cũng biết lúc thi nhân săn mồi, sẽ bộc phát ra tốc độ giống như Ám Văn Báo.
"153 mét, 13 giây, 110 bước, có thể tới cửa vào số 3."
"Mở cửa cần 2 giây."
Lúc mọi người bắt đầu kịp phản ứng, tuôn tới hướng cửa số 3, Đường Lăng đã vọt tới sườn núi, bản năng tinh chuẩn giống như một cỗ máy tinh vi, bắt đầu không bị khống chế tiến hành dự tính chuẩn xác nhất.
Mà tất cả cũng giống như trong tính toán, 15 giây sau, Đường Lăng đã mở ra cửa vào số 3 của khu quần cư.
"Tiến vào."
Đường Lăng đẩy San San vào trong cửa, ở phía sau hắn là một đám người đen ngòm, đang tuyệt vọng gào khóc.
Cho dù ai cũng có thể tưởng tượng, cửa vào chưa đủ 2m bề rộng, có thể nào thừa nhận vài trăm người đồng thời tràn vào.
Có người sẽ chết, nhất định là sẽ chết.
Mang theo một loại sầu thảm bi thương, Đường Lăng không tự chủ được quay đầu lại.
Tử Nguyệt đã hoàn toàn dâng lên, dưới ánh trăng, từng khuôn mặt sợ hãi vặn vẹo thành từng mảnh từng mảnh tuyệt vọng.
Trên tường thành, một loạt bức tường người màu tím xuất hiện.
Dưới ánh trăng, khôi giáp hiện ra ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt.
22
0
6 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
