TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Thân Nhân

Ở vùng số 5 các gia đình sống bằng lều vải, đã xem như là nơi ở xa xỉ.

Đây là có một lần Đường Lăng lấy tới một tảng đá kỳ quái mà Khoa Khắc cần thiết, đổi lấy được từ chỗ của Khoa Khắc.

Một lần kia Đường Lăng bị tơ của một con Nhân Văn Hắc Ban Chu cuốn lấy, kém chút nữa đã bỏ mệnh.

Nhưng Đường Lăng cũng không hối hận, hắn có thể không tiếc tất cả mọi giá, vì bà cùng em gái đổi lấy sinh hoạt tốt nhất.

Trông thấy lều vải quen thuộc, trong lòng Đường Lăng tuôn ra một chút kích động cùng tình cảm ấm áp.

Sống nương tựa lẫn nhau quá lâu, rời đi ba ngày đều cảm thấy thật sự là lo lắng.

Ngay lúc Đường Lăng sắp đến lều vải của mình, một thân ảnh nhỏ xinh nhanh chóng chạy ra, thoáng cái đã nhào vào lòng Đường Lăng.

Ngửi thấy mùi hương Bách Diệp Thảo quen thuộc kia, Đường Lăng gần như không lưỡng lự, liền thu chặt cánh tay lại.

"Ca ca."

Giọng nói nhẹ nhàng hàm chứa một chút oan ức.

Đường Lăng nhẹ nhàng vuốt ve tóc em gái trong lòng, trong lòng tràn đầy mềm mại, ôm cô bé đi vào trong lều vải.

Trong lều vải là một mảnh đen lạnh, cho đến khi Đường Lăng nhen nhóm ngọn đèn lên mới phát hiện lò sưởi cũng không được nhóm lửa, cùng một khối dinh dưỡng bị gặm một nửa đặt ở trên lá Bách Diệp Thảo ở bên giường.

Khối dinh dưỡng—— đồ ăn giá rẻ nhất, do khu vực an toàn số 17 cung cấp, chỉ cần rất ít tiền xu liền có thể đổi được.

Nói là dinh dưỡng, trên thực tế chỉ có thể duy trì người không bị chết đói thôi, hơn nữa không có bất kỳ hương vị gì, bắt đầu ăn nhạt như nước ốc.

Xem ra đồ ăn mình để ở nhà hơi ít, xác thực là sống không qua ba ngày.

Nghĩ tới đây, Đường Lăng quay người, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của San San.

Một đôi mắt to khả ái của San San không chuyển mắt nhìn tới Đường Lăng, Đường Lăng vừa sờ nàng, nàng liền cười rộ lên.

Giống như chỉ cần ca ca trở về, tất cả đều sẽ tốt.

Lò sưởi thắp lên ngọn lửa ấm áp, Đường Lăng treo nồi lên, tách ra khối dinh dưỡng, cho thêm một ít nước uống cấp bốn, nấu lên.

Mặc kệ sinh hoạt khó khăn như thế nào, Đường Lăng cũng phải cam đoan nước uống cho bà cùng em gái, ăn ít ô nhiễm đi một chút.

Trong nhà cất giấu một ít vật tư, đủ để khiến rất nhiều người ở khu quần cư đỏ mắt, thế nhưng đều là lợi nhuận vất vả của Đường Lăng.

San San nhìn chằm chằm vào Hắc Xỉ Thử khô, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Hắc Xỉ Thử không thể ăn, nhưng ăn thịt ở khu quần cư thật sự là khó khăn, cho nên nó cũng là mỹ vị.

San San không thất vọng một chút nào bởi vì lần này ca ca chỉ mang về Hắc Xỉ Thử.

Cô bé chỉ đang sốt ruột, ca ca vì cái gì còn không đem thịt xé nát bỏ thêm vào trong cháo dinh dưỡng.

Đường Lăng buồn cười xoa xoa mặt em gái mình, gần như không do dự, đem thịt Xích Văn Hắc Bì Xà không ô nhiễm giấu ở trong thân cây ra, xé thật nhiều bỏ vào trong cháo.

San San hoan hô một tiếng, cô bé thích nhất uống cháo có thêm thịt, thịt này nhìn tới thì có vẻ ăn ngon hơn nhiều so với Hắc Xỉ Thử.

"Bà đâu rồi?"

Đường Lăng cầm ống tay áo lau mặt cho San San, mà San San vừa nhìn chằm chằm vào nồi thịt, vừa nói rằng bà đã đi nhặt ve chai, vẫn chưa về.

Trong lòng Đường Lăng thở dài một tiếng, đang suy nghĩ, rèm cửa lều vải hơi động, một thân ảnh có mái tóc hoa râm, hơi còng xuống liền xuất hiện ở trước cửa.

Là bà.

Đường Lăng vội vàng đứng dậy đi về phía bà, mượn ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trong lều, bà trông thấy là Đường Lăng, trong mắt toát ra vẻ kích động, lộ ra vẻ an tâm vui mừng.

Ba ngày, cuối cùng thì Đường Lăng cũng bình an trở về.

Từ khi con trai và con dâu xảy ra vấn đề, mỗi một lần Đường Lăng ra ngoài bà ta đều lo lắng chờ đợi.

"Bà, thu hoạch hôm nay có được không?"

Ở trong lòng Đường Lăng là vạn phần không muốn bà mình đi nhặt ve chai, nhưng hắn vẫn mỉm cười, giả bộ chờ mong dò hỏi.

Sinh hoạt khốn khổ, không ai muốn không có một chút giá trị nào, bà cũng thế.

Trừ phi mình đầy đủ mạnh mẽ.

Đối mặt với câu hỏi của Đường Lăng, bà nói:

"Hôm nay bình thường, nhưng vẫn nhặt được ba cân sắt vụn."

Trong khi nói chuyện, bà buông cái sọt bện bằng dây mây ở trên lưng xuống, bên trong trống trơn,

Chỉ có vài đoạn thanh sắt bị gỉ.

Không đáng bao nhiêu tiền, nhiều lắm là cũng chỉ có thể đổi được hai khối dinh dưỡng mà thôi.

Trên thực tế, dựa theo quy định của khu quần cư, người nhặt ve chai đều cần nộp lên trên một tỉ lệ thu hoạch nhất định cho chủ vựa ve chai, bằng không liền ngay cả này chút thu hoạch nhỏ này đều sẽ không bảo vệ được.

Đường Lăng im lặng, bà lại cầm tay Đường Lăng thật chặt, giống như sợ Đường Lăng biến mất vậy, tất cả ấm áp cùng quan tâm đều không ở trong lời nói.

Lần thu hoạch này của Đường Lăng vì căn nhà nghèo khó này mang đến một lần Thao Thiết thịnh yến khó được.

Đổi lại là trước đây, có thể đổi lấy một cân thịt không ô nhiễm cũng đã là thu hoạch lớn, cuối cùng thì sinh hoạt khác vẫn cần.

Thu thập xong tất cả, Đường Lăng ôm San San đã ăn no buồn ngủ, ngồi một chỗ cùng bà ở cạnh lò sưởi.

Bà nói kể chuyện nhặt ve chai linh tinh, nói qua những suy đoán cùng hướng tới của bà đối với Cựu Giới.

Cựu Giới tự nhiên là tồn tại, nhưng rốt cuộc là thời đại như thế nào thì mọi người ở khu quần cư không có quyền được học tập, tự nhiên cũng không thể nào biết.

Nhưng theo đủ loại di tích cùng vật tư mà nó lưu lại, luôn có thể phán đoán đó là một thời đại rất tốt đẹp, nhưng sao có thể biến thành bộ dáng hiện giờ? Cũng khiến cho người ta khó hiểu.

Ít nhất mọi người ở khu quần cư không biết được.

Liên quan tới Cựu Giới, bà đã nói qua rất nhiều lần, mỗi một lần Đường Lăng đều kiên nhẫn, mang theo mỉm cười lắng nghe.

Nhưng lúc này Đường Lăng đang có tâm sự, vừa nghe, lại vừa có chút hoảng hốt bất an vuốt ve mái tóc đen của San San.

Rốt cục tới, hắn đã quyết định:

"Bà, ngày mai. . ."

Bà sửng sốt, giọng nói cùng thần sắc của Đường Lăng để cho bà cảm thấy hơi có chút bất an.

Đường Lăng thở phào một hơi, tận lực dùng giọng nói nhẹ nhõm nói với bà:

"Ngày mai khu vực an toàn bắt đầu tuyển chọn chiến sĩ dự bị."

Vẻ mặt của bà thay đổi, nguyên bản trên tay đang may vá áo của Đường Lăng bị thủng lúc ra ngoài, đều bởi vì thất thần mà rơi vào lò sưởi.

Bà liên tục không ngừng lấy ra, lại bị tia lửa ở trên quần áo khiến cho bị phỏng.

Thế nhưng mà bà không kịp, bà liền bắt lấy tay Đường Lăng, khẩn trương hỏi:

"Con muốn đi?"

Đường Lăng cúi đầu, dập tia lửa trên quần áo, ngẩng đầu lộ ra vẻ kiên quyết:

"Con muốn."

Bờ môi của bà khẽ run, cầm lấy tay Đường Lăng càng thêm dùng sức.

Chọn lựa chiến sĩ dự bị nghe thì có vẻ là chuyện tốt, trên thực tế trừ khi chiến sĩ có thể đi vào đội dự bị thứ nhất, thứ hai, còn lại đều chỉ là pháo hôi mà thôi.

Bọn họ sẽ được huấn luyện mấy tháng, liền vội vàng được sắp xếp vào đội chiến sĩ, chuyện kế tiếp chính là đi theo Tử Nguyệt chiến sĩ ra ngoài, hoặc là khai hoang, hoặc là đi thu thập vật tư.

Trong một năm, có thể còn sống sót mười không còn một.

Để đánh đổi, người nhà bọn họ có thể đi vào trong khu vực an toàn để sinh hoạt, đây cũng là nguyên nhân mà mọi người ở khu quần cư hăng hái muốn trở thành chiến sĩ dự bị.

Thế nhưng, bà tuyệt đối không muốn dùng sinh mệnh của Đường Lăng để đổi lấy tư cách đi vào khu vực an toàn để sinh hoạt.

Trong lòng bà quá mức rõ ràng, thiếu niên ở khu quần cư tuyệt đối không có cơ hội đi vào đội dự bị thứ nhất, thứ hai.

Không được tuyển, ngược lại là một chuyện đáng vui mừng trong lòng bà.

Nhưng Đường Lăng sẽ không được tuyển sao? Người khác có lẽ không rõ ràng lắm, bà lại hiểu rõ. Những năm này, Đường Lăng chèo chống đối với cuộc sống, đã nói rõ năng lực của hắn.

Nếu như hắn đi, thì nhất định sẽ trúng tuyển làm chiến sĩ dự bị.

22

0

6 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.