TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Bí Ẩn

Đây, là bí mật của Đường Lăng.

Liền ngay cả em gái cùng bà là những người thân cận nhất cũng không biết được, ở trong trái tim của Đường Lăng cất giấu một ác ma .

Trên thực tế, Đường Lăng không biết là đem loại cảm giác đói bụng thường cách một đoạn thời gian sẽ phát tác này trở thành một loại tồn tại cụ thể thì có đúng hay không?

Nói ra nhất định là rất hoang đường.

Nhưng Đường Lăng tin chắc, nhất định không phải là thân thể của mình có vấn đề gì, mà là trong trái tim của mình cất giấu một tồn tại khác.

Kể từ lần đầu tiên phát tác lúc mười một tuổi, Đường Lăng cứ hoài nghi như vậy.

Đó là lần đầu tiên hắn ra ngoài, muốn làm chút gì cho gia đình nghèo khó của mình, kết quả lại vô ý lạc đường, hãm vào vòng vây của năm con Hắc Xỉ Thử.

Tuyệt cảnh, Đường Lăng liều mạng giết chết một con Hắc Xỉ Thử, nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi vòng vây của Hắc Xỉ Thử.

Hết lần này tới lần khác ở loại thời khắc sinh tử tồn vong này, cảm giác đói bụng kia phát tác lần đầu tiên.

Cảm giác đói bụng kia giống như cắn nuốt tất cả, đến nay Đường Lăng vẫn còn nhớ rõ, cảm giác kia căn bản không phải là chính mình đói, mà giống như là trong thân thể có một người khác đói, sau đó liên tục thúc giục hắn đi tìm thực vật, bằng không liền ngay bản thân hắn cũng cùng một chỗ cắn nuốt sạch.

Đường Lăng nghi hoặc như vậy, kinh khủng như vậy, thậm chí quên cả sợ hãi do bị Hắc Xỉ Thử bao vây.

Đáng tiếc, bên trong tuyệt cảnh hắn lại đi đâu để tìm thức ăn? Trong lúc chạy trốn, kia cảm giác đói bụng mãnh liệt kia tựa như bắt đầu cắn nuốt Đường Lăng, cực độ kinh hoảng bất lực, Đường Lăng cứ như vậy không hề hay biết ngất đi.

Sau đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đây là câu đố mà cho tới nay Đường Lăng vẫn muốn tìm kiếm, lại vô cùng cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì, khi hắn tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có ba bộ thi thể hoàn chỉnh của Hắc Xỉ Thử, trừ đầu bị vỡ vụn, không còn vết thương dư thừa nào khác.

Lúc ấy hắn không có kinh nghiệm, hiện giờ nhớ lại, rõ ràng chính là bị một quyền trí mạng, hơn nữa là đánh vào phần đầu cứng rắn nhất.

Năm con Hắc Xỉ Thử, chính mình giết chết một con, không biết như thế nào chết ba con.

Vậy còn có một con đi đâu?

Ngay sau đó Đường Lăng liền bối rối phát hiện ra, nó ở trên tay mình, đã bị gặm non nửa.

Ai làm?

Đường Lăng lại một lần nữa sợ hãi không thôi, nhưng không lâu sau liền phát hiện, ở bên cạnh mình có da của Hắc Xỉ Thử bị xé toang, ngoài miệng mình toàn bộ đều là vết máu, mà trong miệng lại hiện ra mùi máu tươi cùng hương vị khó ăn đặc thù của thịt Hắc Xỉ Thử.

Là mình!

Bây giờ nhớ lại, cảm giác đó giống như trong mơ vậy, không giống như đã xảy ra ở trong thực tế.

Nhưng cách chừng mười ngày cảm giác đói bụng này sẽ tới tập kích lại nhắc nhở Đường Lăng đây là thật.

Đương nhiên, Đường Lăng không thể tin được ngày đó là mình giết chết Hắc Xỉ Thử, một quyền bị mất mạng, đánh vào não bộ, thực lực tiếp cận Tử Nguyệt chiến sĩ mới có thể làm được chuyện này?

Vậy có người thần bí nào đó đi theo mình?

Đáng tiếc, tình huống như vậy chỉ xuất hiện qua một lần, chỉ vì về sau mỗi một lần cảm thấy đói bụng, Đường Lăng cũng đã có thể kịp thời tìm đến đồ ăn.

"Thế nhưng mà, nó càng ngày càng tham lam."

Đầu ngón tay có chút lạnh buốt của Đường Lăng lướt qua bộ ngực của mình, một tia sợ hãi cùng nghi hoặc trong mắt đã biến thành bình tĩnh.

Ở thời đại này, có thể còn sống đều là xa xỉ.

Chỉ cần còn sống, có thể gánh vác sinh hoạt của bà và em gái, chuyện gì cũng không nhất định là không nên khiến cho rõ ràng.

Chỉ là, Đường Lăng sẽ buồn rầu với quái vật giấu ở ngực muốn ăn thường cách một đoạn thời gian sẽ tăng lên.

Đây cũng là có quy luật.

Tựa như ngày bình thường phát tác là chừng hai mươi ngày một lần, như một lần nào đó vượt qua một tháng mà vẫn chưa phát tác, như vậy lần phát tác tới sẽ nhất định là vô cùng cuồng bạo, nhất định là sẽ cần càng nhiều đồ ăn.

Tựa như lần này, trọn một nửa con Hắc Xỉ Thử khô. Phải biết thịt khô còn nhiều hơn cả thịt tươi.

Chỉ sợ có một ngày nào đó chính mình cũng sẽ không tìm được nhiều đồ ăn như vậy nữa.

Đường Lăng xé phần dấu vết thịt Hắc Xỉ Thử khô bị mình gặm đi, mang theo thịt Hắc Xỉ Thử bước nhanh đi về phía trước.

Tất cả đều không quan trọng, quan trọng chỉ có kiểm tra chiến sĩ dự bị vào ngày mai.

Chỉ mong, có thể đi ra khỏi mặt đất tối tăm, có thể mang theo bà cùng em gái sinh hoạt tại tốt đẹp ở trên mặt đất an toàn.

Khu vực an toàn số 17, khu quần cư số 3, vùng số 5.

Đây là địa phương mà Đường Lăng cư trú ở khu quần cư, nơi này cũng không phải nơi tốt nhất ở khu quần cư, có từng khu vực gọi là gian phòng .

Nơi này chỉ là một mảnh đất trống tương đối lớn ở dưới đường cống ngầm, cũng không biết là Cựu Giới xuất phát từ mục đích gì, làm ra một chỗ như vậy.

Vì vậy, nơi này đã được định danh là vùng số 5.

Nguyên bản khu đất trống trống trải, có trên vạn người cư trú. Cho nên, nơi này bị các loại lều bạt lộn xộn chen lấn rậm rạp chằng chịt, hình thành từng con đường nhỏ vừa phức tạp lại chật hẹp.

Không khí nặng nề mà không sạch sẽ.

Nhưng vẫn là không tệ, ít nhất không bốc ra mùi thúi, hiện ra kênh mương nước bẩn màu tím bị ô nhiễm xuyên qua dưới mặt đất nơi này.

Đường Lăng mang theo nửa con Hắc Xỉ Thử nhanh chóng xuyên qua các con đường nhỏ, dọc theo còn đường có những ánh mắt tham lam, đố kỵ, không có ý tốt, còn có một ít hữu hảo thân mật cũng bị hắn tận lực bỏ qua.

Không có ai dám có chủ ý với vật tư đổi lấy được từ chỗ của Khoa Khắc.

"Đường Lăng, thu hoạch không tệ."

Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Đường Lăng.

Đường Lăng ngẩng đầu lên, là Trương thúc mọc ra bộ râu quai nón, đó là người đàn ông dạy hắn kỹ xảo săn bắn, Đường Lăng vẫn luôn cảm ơn mà lại tôn trọng ông ta.

Lộ ra vẻ tươi cười, Đường Lăng cũng không đáp lại, hắn vốn không giỏi dùng ngôn từ.

Trương thúc cũng không so đo, vỗ vỗ bờ vai Đường Lăng:

"Mau đi đi, lần này cháu ra ngoài ba ngày, người trong nhà đều rất lo lắng."

Đường Lăng cảm kích liếc mắt nhìn Trương thúc, bước chân đều nhanh hơn.

Đúng vậy a, trong nhà chỉ có bà cùng em gái, trước lúc mình phải gánh vác cả nhà, sinh hoạt cả nhà đều toàn bộ nhờ vào bà nhặt ve chai ở vùng an toàn, tìm vật phẩm có giá trị từ thời Cựu Giới lưu lại để duy trì cuộc sống.

Thế nhưng là, theo thời gian trôi qua, lại có thể tìm tới bao nhiêu đồ vật có giá trị đây?

Nhưng cho dù là như thế, bà vẫn kiên trì đi nhặt ve chai, chỉ vì muốn trợ giúp Đường Lăng giảm nhẹ một chút gánh nặng.

Nếu như, chính mình có thể trở nên mạnh hơn một chút nữa là tốt rồi, Đường Lăng mím chặt khóe miệng.

Về phần em gái, năm nay mới năm tuổi.

San San, nhớ tới em gái, trong lòng Đường Lăng liền nổi lên một hồi đau lòng cùng ấm áp.

Con nhóc dễ thương, giống như không phải chịu ảnh hưởng của sự tàn khốc trong thời đại này, là đơn thuần như vậy, trông thấy nó tựa như trông thấy một mảnh bầu trời tinh khiết.

Mà yêu thương cô bé là vì sau khi cô bé mới sinh ra không lâu, cha mẹ cũng bởi vì một lần ra ngoài đi săn mà tạ thế.

Trên thực tế, cha mẹ của San San là cha mẹ nuôi của Đường Lăng.

Lúc Đường Lăng bốn tuổi đã được bọn họ nhận nuôi, coi như con cái của mình.

Bọn họ là người tốt, đáng tiếc lại bị thời đại tàn khốc này nuốt trôi, không được báo đáp lại. Nhưng Đường Lăng nhất định phải báo ân.

Chỉ là đáng tiếc, chính mình chỉ nhớ rõ chuyện từ khi được nhận nuôi, mà tất cả ký ức trước lúc bốn tuổi kia đều là trống rỗng.

Nhưng nhớ lại thì như thế nào? Người vứt bỏ chính mình có cần có nhớ không? Dù sao ở thời đại ăn bữa nay lo bữa mai này thì trẻ con bị ném bỏ cũng có rất nhiều.

Nghĩ đến tâm sự, trong thoáng chốc, Đường Lăng đã đi tới góc tây bắc vùng số 5 kia, lều vải quen thuộc kia đã ánh vào trong tầm mắt của Đường Lăng.

22

0

6 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.