TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Háu Ăn

Lão Hồ Khoa Khắc ngồi ở sau quầy trong tiệm của chính mình, ngậm nửa điếu thuốc cuốn, dáng vẻ nhàn nhã, trong mắt lại lộ ra một tia thỏa mãn.

Khu quần cư chẳng ra gì, so với khu vực an toàn số 17 quả thật là giống như một cái bãi rác, quanh năm không thấy mặt trời, mùi khó chịu, còn có những người cư trú khiến cho người ta chán ghét kia, phần lớn là tham lam nhưng lại nhát như chuột, trách không được chỉ có thể sinh hoạt ở dưới đất này.

Có thể dù vậy, Khoa Khắc cũng không muốn rời khỏi khu quần cư, mặc dù ông ta đã sớm có tư cách có thể cư trú ở khu vực an toàn số 17.

Bởi vì ông ta muốn kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, sau đó tìm mấy người tin cậy để đưa chính mình rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Khu vực an toàn số 17 tính là cái gì? Thế giới này thế nhưng là rất lớn rất thú vị, Khoa Khắc đã thấy qua các mặt của xã hội, ông ta có dã tâm cùng truy cầu của bản thân.

Phun ra một điếu thuốc, Khoa Khắc hơi cảm thấy nhàm chán, mùi thuốc lá lưu lại từ thời Cựu Giới mặc dù tốt, nhưng cũng không thể giảm bớt bực bội do ngồi yên cả nửa ngày, thu hoạch của những con chuột ở khu quần cư này những ngày gần đây chẳng ra gì, tiếp tục như vậy nữa, ông ta đang cân nhắc chuyện rời đi sớm.

Đúng lúc này, cửa sắt vang lên tiếng đập cửa ba dài một ngắn, hơi có chút dồn dập.

Ánh mắt của Khoa Khắc sáng lên, mới nghĩ đến thì mối làm ăn đã đến cửa.

Ông ta không thuê bất kỳ ai, tự mình đi ra mở cửa, lúc trông thấy trước cửa đang đứng là Đường Lăng, trên mặt Khoa Khắc mang lên vẻ tươi cười.

Đại bộ phận người khu quần cư đều là con chuột, nhưng cũng chỉ ngoại lệ, ví dụ như tiểu tử ở trước mắt này, luôn có thể mang cho ông ta một ít vui mừng.

Đương nhiên, Khoa Khắc một mực đang bí mật điều tra Đường Lăng, muốn biết tiểu tử này vì cái gì luôn có thể mang đến cho ông ta chút vui mừng, lúc này điều tra không thể nói là không có đầu mối, nhưng kết quả lại không dám khẳng định.

Nhưng vẫn phải nói, tiểu tử này là một tên có vận may không tệ.

Mà người có vận may không tệ thì ở đâu cũng sẽ không khiến cho người ta chán ghét.

"Để ta đoán xem, lần này cậu lại ngoài ý muốn phát hiện ra cái gì? Là một ít tảng đá ta cần, hay là một ít vật lẫn lộn ta chỉ định."

Khoa Khắc không thể chờ đợi được hỏi Đường Lăng một câu.

Đường Lăng không trả lời, mà là bước nhanh chen vào trong tiệm của Khoa Khắc, trực tiếp đi về hướng quầy hàng.

Khoa Khắc hiểu ý, phanh một tiếng đóng lại cửa sắt, đi đến đằng sau quầy hàng.

Không đợi Khoa Khắc mở miệng, Đường Lăng liền từ phía sau gỡ xuống thân cây thô to kia, giống như là vũ khí của hắn.

"Cậu muốn giao dịch cái này?"

Sắc mặt của Khoa Khắc trở nên hơi khó coi, tiểu tử này thần thần bí bí, liền lấy ra một đoạn thân cây phổ thông, ông ta không nghĩ ra đồ vật này có giá trị gì.

Đường Lăng không nói gì, cởi bỏ dây thừng cột ở trên cành cây, thân cây được chia thành hai đoạn, trong đó hiển nhiên là một đoạn trống không, Đường Lăng từ bên trong móc ra một lọ đồ vật, đặt ở trên quầy của Khoa Khắc.

"Nước uống cấp ba."

Đường Lăng nhàn nhạt nói.

Ánh mắt của Khoa Khắc sáng lên, vùng này đã khô hạn quá lâu, nước hiển nhiên trở thành vật tư quý giá nhất, không cần nói tới nước uống cấp ba, coi như là thấp nhất, nước uống cấp năm miễn cưỡng có thể vào miệng cũng thành tài nguyên hút hàng.

Người bình thường có lẽ không dám uống nước như vậy, nhưng những người lớn sống an nhàn sung sướng bên trong khu vực an toàn kia cũng sẽ cần.

Nghĩ tới đây, Khoa Khắc vặn mở nắp bình, dị thường cẩn thận dùng ngón tay chấm một chút nước trong bình, để vào trong miệng.

Không có mùi thúi do bị ô nhiễm, rất sạch sẽ, có thể đạt tới tiêu chuẩn nước uống cấp ba thời Cựu Giới.

"Đổi cái gì?"

Khoa Khắc không nói nhảm.

"Quy củ cũ, đồ ăn, thịt!"

"Loại không ô nhiễm kia? Cậu nên biết rõ, hiện giờ tuy nước rất quý giá, nhưng từ trước đến nay thì thịt không ô nhiễm cũng là một đồng tiền mạnh. Một lọ nước uống cấp ba này chỉ có thể đổi, a..., tối đa năm cân."

Khoa Khắc nháy mắt mấy cái.

Đường Lăng cúi đầu không nói, trên thực tế bình nước uống cấp ba này ít nhất có thể đổi được mười cân thịt không ô nhiễm ăn, thậm chí mười hai cân.

Nhưng Đường Lăng không có lựa chọn, tất cả khu quần cư chỉ có giao dịch ở chỗ Khoa Khắc này là an toàn nhất, ông ta cũng không cưỡng ép giao dịch hoặc cướp đoạt, quan trọng nhất là miệng rất kín.

Ông ta tựa hồ có bối cảnh rất mạnh, tất cả khu quần cư không ai dám có chủ ý với ông ta,

Từ nơi này của ông ta đổi lấy đồ vật, cũng không có ai dám tranh giành quyền lợi, người có chủ ý xấu đều không ngoại lệ đã chết.

"Không, loại ô nhiễm là tốt rồi."

Đường Lăng chỉ im lặng trong hai giây, liền quyết định, cảm giác truyền đến từ ngực càng ngày càng mãnh liệt, hắn không thể lại kéo dài nữa.

"A...?"

Khoa Khắc nhướng mày, nhưng không hỏi nhiều, ngay sau đó liền sảng khoái nói:

"Thịt ô nhiễm, vậy cũng có thể đổi lấy hai mươi cân."

"Ừ."

Thấy Đường Lăng đồng ý, Khoa Khắc rất sảng khoái cầm lấy bình nước uống cấp ba kia, đi vào cửa ngầm sau quầy, sau một lát, ba con Hắc Xỉ Thử đã hong khô liền bị ném lên trên quầy.

Đường Lăng vừa định muốn cầm lấy những khối thịt này, lại hơi do dự một chút, đẩy qua một con Hắc Xỉ Thử hong kho trong đó, nói:

"Cái này đổi hai cân thịt không ô nhiễm."

"Ta có chút thiệt thòi."

Khoa Khắc lắc đầu.

Đường Lăng quật cường nhìn Khoa Khắc, mồ hôi lạnh trên trán không biết từ lúc nào đã hội tụ thành mồ hôi, từ khuôn mặt hắn nhỏ xuống.

"Thôi được, đổi cho chú mày."

Khoa Khắc cuối cùng vẫn còn thỏa hiệp, nhìn bộ dáng của tiểu tử này vì lấy được nước uống cấp ba, e rằng đã chịu nội thương, cho hắn một chút thịt sạch sẽ bổ một chút, tránh khỏi lần sau không có mạng tới giao dịch với mình.

Rất nhanh, Khoa Khắc liền chuẩn bị xong tất cả, Đường Lăng đem thịt sạch sẽ nhét vào thân cây rỗng, mang theo hai con Hắc Xỉ Thử khô bước nhanh từ một cửa ngầm khác trong tiệm Khoa Khắc ra ngoài.

"Tiểu tử này, lần sau còn có thể sống được không?"

Trong mắt Khoa Khắc toát ra một tia đồng tình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, tiếp tục cầm lấy điếu thuốc mới vừa rồi chưa hút xong nhen lửa lại, lại nhàn nhã ngồi ở sau quầy hàng.

Từ cửa ngầm trong tiệm Khoa Khắc ra chính là một khu nước ngầm tuyệt đối an toàn.

Dưới tình huống bình thường, trừ người giao dịch ra thì sẽ không có ai xuất hiện ở chỗ này.

Con đường như vậy có ba nhánh, Đường Lăng cũng không lo lắng hắn tùy ý lựa chọn một lối đi sẽ không gặp phải người nào khác.

Ngồi xổm trong một góc âm u hẻo lánh, Đường Lăng chảy mồ hôi lạnh, hai tay run run, cầm lấy Hắc Xỉ Thử khô, há to miệng gặm.

Thịt Hắc Xỉ Thử cũng không dễ ăn, trừ mùi vị bị ô nhiễm đặc thù kia, còn có mùi của một lượng nước ngầm, như thế nào cũng xóa không hết.

Trừ những thứ đó ra, nó lại vừa khô vừa cứng, cho dù nấu nhừ cũng phải nấu hơn nửa ngày, huống chi là hong khô.

Thế nhưng mà Đường Lăng lại gặm nuốt tham lam như thế, cho dù hàm răng đã chảy ra chút ít tơ máu, hắn cũng không chịu chậm tốc độ đi nửa phần, thậm chí ngay cả xương cốt cũng liền nhai hết nuốt vào.

Không đủ, còn cần phải ăn thịt.

Đường Lăng trong nháy mắt đã gặm hết hơn phân nửa con Hắc Xỉ Thử, nhưng vẫn vô cùng đói bụng.

Hắn ăn liên tục, một con Hắc Xỉ Thử khô đều có sáu bảy cân không tới 10 phút đã bị hắn ăn sạch sẽ.

Khóe miệng của hắn chảy ra tơ máu, nhưng một giây sau hắn vẫn không chút do dự tiếp tục ăn, ngực truyền đến cảm giác đói bụng giống như là một vòng xoáy đang điên cuồng xoay tròn.

Để cho Đường Lăng cảm giác nếu như hắn dừng lại, chỉ sợ một giây sau, chính mình liền sẽ bị mình ăn tươi.

Lại đi qua vài phút, trong đường lối an tĩnh trừ âm thanh Đường Lăng đang gặm nuốt, không còn âm thanh nào khác.

Cho tới tận lúc hai con Hắc Xỉ Thử khô chỉ còn thừa lại non nửa con, mới rốt cục dừng lại.

Đường Lăng ăn xong liền đứng lên, trong mắt lại không có chút nào thỏa mãn do ăn uống chán chê, chỉ có nghi hoặc cùng sợ hãi xua không tan kia.

22

0

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.