Chương 12
Khốn Cảnh
Chuyện so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
Lúc nghe xong Khoa Khắc nói, sắc mặt của Đường Lăng đã khó coi tới cực điểm, nhưng hắn vẫn phải ỷ lại vào Khoa Khắc, theo lời của ông ta đi làm.
Đường hầm trong lòng đất sao mà khổng lồ, ít nhất mấy vạn người ở khu quần cư chưa bao giờ hoàn thành thăm dò qua. Trên thực tế, cho dù mảnh đường hầm trong lòng đất dưới vùng an toàn này, bọn họ cũng biểu thị bất lực.
Trừ Hắc Xỉ Thử cùng các loại nguy hiểm không biết, đường hầm trong lòng đất này giống như một mê cung khổng lồ, hơi không cẩn thận liền sẽ bị lạc ở bên trong.
Đây là đường hầm bí mật mà Khoa Khắc quen thuộc, rời khỏi ông ta, ba người Đường Lăng liền sẽ trở thành mù lòa .
Nhưng ổ Hắc Giác Tử Văn Xà trong miệng Khoa Khắc, tối thiểu cũng có trên trăm con.
Tin tức tốt là chúng có lớn có nhỏ, có có lẽ không nguy hiểm lắm. Tin tức xấu là năm đó sau khi Khoa Khắc phá tường, đã thành công kinh động tới chúng, bọn chúng đã leo ra, tứ tán ở trong đường hầm.
Dựa theo tập tính của Hắc Giác Tử Văn Xà, có lẽ chúng sẽ không rời hang ổ quá xa. Nhưng chuyện khó chịu là ở chỗ, gần cái đường hầm này nhất, cửa ra duy nhất cách hang ổ của chúng rất gần.
Như vậy thì, cho dù Khoa Khắc quen thuộc lối đi này thì có ích lợi gì? Lúc nào cũng có thể có Hắc Giác Tử Văn Xà bỗng nhiên xuất hiện.
Huống chi, Đường Lăng không nghĩ ra lý do gì từ đường hầm này đi ra ngoài! Chẳng lẽ đi lên trên mặt đất đối diện với đám thi nhân kia sao?
Đường Lăng không tin tưởng là bọn chúng đều tràn xuống dưới đất.
Nhưng Khoa Khắc kiên trì muốn từ cửa ra ra ngoài.
"Đường hầm này cho dù không thể trực tiếp đi thông tới khu vực an toàn. Cậu cũng không thể hoài nghi ý nghĩa của nó. Trên thực tế, từ nơi ấy ra ngoài, đã vô cùng tới gần cửa khu vực an toàn."
Khoa Khắc thử thuyết phục Đường Lăng.
"Thế nhưng thì sao? Nó có ý nghĩa như thế nào?"
Chẳng lẽ khu vực an toàn sẽ mở rộng cửa đón? Đường Lăng sẽ không tin tưởng loại khả năng này.
"Có nghĩa là cơ hội. Tai nạn như vậy, nhất định vẫn sẽ có những con chuột ương ngạnh chạy trốn tới trước cửa khu vực an toàn. Khu vực an toàn cũng không có dũng khí buông tha cho toàn bộ người, cậu nên biết rõ, chiến sĩ thậm chí là Tử Nguyệt chiến sĩ đều cần phải dựa vào khu quần cư truyền máu. Bên trong khu quần cư cũng không phải là chưa từng xuất hiện đại nhân vật nào."
Khoa Khắc nói.
Đường Lăng không nói gì thêm, lời của Khoa Khắc cũng không phải là lời nói dối, Đường Lăng đã biết, chí ít có hai vị Tử Nguyệt chiến sĩ sinh ra ở khu quần cư.
Nhưng Đường Lăng cũng không hoàn toàn tin vào Khoa Khắc, hắn cảm thấy Khoa Khắc có chỗ giấu diếm. Giống như từ đầu đến cuối ông ta đều chưa nói tới lúc phát hiện Hắc Giác Tử Văn Xà, ông ta đào thoát như thế nào?
Nhưng lúc này cũng không cần phải nói trắng ra, chỉ là đề phòng là được.
Cứ việc có ánh sáng, nhưng đường hầm trong lòng đất lờ mờ yên lặng mà lại tràn đầy các nhánh này vẫn để cho người ra cảm thấy bất an.
Đường Lăng xé rách mảnh thịt khô tiếp theo, đưa vào trong miệng nhấm nuốt, đối với động tác này của hắn thì Khoa Khắc chỉ hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn, liền không quan tâm nữa.
Ngược lại là bà lo lắng liếc mắt nhìn Đường Lăng, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tiếp tục im lặng bước tới, ước chừng qua hơn 10 phút sau, bọn họ gặp phải trở ngại.
Trước mắt là bức tường do đá vụn xây lên, nhìn tới vô cùng thô ráp, nhưng mà cũng có nghĩa là khoảng cách an toàn đã dừng ở đây rồi.
Không hề nghi ngờ, bức tường này là kiệt tác của Khoa Khắc.
Từ khi phát hiện ra Hắc Giác Tử Văn Xà, ông ta liền bắt đầu làm như vậy. Bởi vì ông ta không thể cam đoan một ngày nào đó sẽ có một đám Hắc Giác Tử Văn Xà chạy tới trong tiệm của ông ta ở vùng số 5 hay không.
May mắn ở chỗ, cho tới tận lúc bức tường này hoàn thành, đều không có Hắc Giác Tử Văn Xà tới ngăn cản công việc của ông ta, bằng không thì bọn họ cũng không có khả năng bình yên có một đoạn "khoảng cách an toàn" để làm bước đệm.
Lấy ra một loại công cụ nhỏ, Khoa Khắc bắt đầu đục bức tường, cho đến tận lúc xuất hiện một cái lỗ nhỏ, ông ta lại bắt đầu sắp đặt cái gì đó.
Trong lúc đó, Đường Lăng chỉ lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy Khoa Khắc nhét vào trong tường một vật hình trụ.
"Kỳ thật không cần giật mình. Cái đồ vật này ở trong thế giới đáng chết này, căn bản chưa đáng chú ý. Uy, mấy người lui ra xa thêm một chút nữa đi."
Khoa Khắc từ bên trong vật hình trụ kia lôi ra một sợi dây rất dài, sau đó điềm nhiên như không có việc gì châm lửa vào nó.
"Là thuốc nổ kia à?"
Đường Lăng nhẹ giọng hỏi một câu.
"Cúi xuống."
Khoa Khắc coi như không nghe thấy Đường Lăng nói.
Theo một tiếng rền vang, bức tường thô ráp kia bị nổ ra một cái lỗ lớn, tuy còn chưa đủ để cho một người chui qua, nhưng đá vụn xung quanh đã chia năm xẻ bảy, cũng chỉ cần đạp mạnh hơn mấy cước, liền có thể thuận lợi chui qua.
"Cậu."
Khoa Khắc nói một tiếng với Đường Lăng, thuận tiện tắt cái ống đồng kia đi.
Không còn nguồn sáng, đường hầm triệt để rơi vào tăm tối, mà Đường Lăng vỗ vỗ lưng của bà cùng em gái, bày ra an ủi, trực tiếp thẳng người lên, trực tiếp cầm đem bức tường đã bị vỡ ra kia đá ra một cái lối đi.
Bản năng tinh chuẩn nói cho hắn biết, ít nhất nơi này cũng không có nguy hiểm gì.
"Không thể có ánh sáng được. Hắc Giác Tử Văn Xà rất mẫn cảm với ánh sáng. Tôi khuyên tốt nhất là mấy người nói chuyện cũng nhỏ giọng một chút, bọn chúng đối với âm thanh còn mẫn cảm hơn."
Khoa Khắc hạ thấp tiếng, nhẹ giọng nói.
Mà Đường Lăng chỉ yên lặng xé vụn tay áo, sau đó bện thành một sợi dây thừng, đem em gái cùng bà trả còn có cả cánh tay của mình buộc vào cùng một chỗ.
Thử Cập Thảo bện thành quần áo vẫn còn đầy đủ rắn chắc.
"Đi thôi."
Đường Lăng thúc giục một tiếng, nhưng động tác ăn thịt vẫn không hề dừng lại, ngược lại càng nhanh hơn.
"Tốt nhất là theo sát tôi, đường chỉ có mình tôi biết."
Khoa Khắc lại dài dòng thêm một câu, hiển nhiên ông ta bất mãn chuyện Đường Lăng không buộc mình vào cùng một chỗ.
Nhưng căn bản là Đường Lăng không thèm giải thích gì.
Bước chân bắt đầu chậm lại, thậm chí ngay cả hô hấp đều trở nên nhẹ hơn rất nhiều, mất đi nguồn sáng trong bóng tối, mỗi một bước đều tràn đầy nguy hiểm trí mạng.
So sánh với Đường Lăng, ba người khác lại nhẹ nhõm rất nhiều, bởi vì ai cũng không có chú ý tới chỉ trong cự ly 200m ngắn ngủi, trán Đường Lăng đã chảy đầy mồ hôi, liền hai mắt cũng đỏ lên trông rất đáng sợ.
"Phía trước 30m, quẹo trái sẽ gặp nguy hiểm. Tránh đi."
Vì tiết kiệm thể lực, Đường Lăng ngay cả nói chuyện cũng vô cùng ngắn gọn.
Nhưng may mà trong cự ly 200m, Khoa Khắc đã hình thành loại nào đó ăn ý với Đường Lăng, sau khi Đường Lăng phát hiện ra nguy hiểm, ông ta luôn có thể tìm tới một lối rẽ hoàn mỹ để tránh đi.
Thế nhưng bởi vì như thế, con đường đã trở nên dài dằng dặc.
Một tia máu mũi đã từ chóp mũi Đường Lăng chảy ra, bị hắn yên lặng lau đi.
Trên thực tế, bản năng tinh chuẩn có thể biết trước nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm trong chớp mắt, nhưng như vậy cần phải tập trung tinh thần cao độ.
Đường Lăng chưa bao giờ thử vận dụng bản năng tinh chuẩn trong thời gian dài như thế, bởi vì hắn biết trong thời gian hơi dài, đầu sẽ đau nhức tới mức khiến cho hắn giống như bị tan vỡ.
Thế nhưng mà, không có lựa chọn nào khác.
Trong lúc chậm chạp bước tới, mỗi giây phút trôi qua, thịt khô lấy tới từ chỗ Khoa Khắc đã sắp bị Đường Minh ăn hết.
Nhưng ngực truyền đến cảm giác đói bụng lại không hề giảm bớt đi bao nhiêu.
Điều này khiến cho Đường Lăng đã ở trong một loại trạng thái hôn mê có chút bất an, chẳng lẽ là bản năng tinh chuẩn vận dụng quá lâu đã bị tiêu hao gì đó?
"Mau lên."
Khoa Khắc cuối cùng mang tới một tin tức tốt, chỉ tới một chỗ.
Nhưng cùng lúc đó Đường Lăng lại bình tĩnh nói:
"Phía trước hai mươi tám mét, gặp nguy hiểm."
"Cậu không nói đùa chứ? Phía trước không có bất kỳ lối rẽ nào để tận lực tránh đi."
Sắc mặt của Khoa Khắc lập tức trở nên khó coi.
"Không chỉ một vị trí. Trong phạm vi một trăm mét, có bảy chỗ nguy hiểm."
Đường Lăng thủy chung bảo trì một loại tỉnh táo khó hiểu, hắn không nói cho Khoa Khắc, ở một trong số những chỗ Khoa Khắc chỉ tới, có một loại nguy hiểm to lớn, để cho hắn hơi cảm giác thôi, đã gần như là hít thở không thông.
17
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
