TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chạy Trốn (2)

Trong đường hầm tối tăm, bụi mù tràn ngập.

Tiếng nổ vang dội kịch liệt, dư chấn kinh người truyền đến vẫn còn đang quanh quẩn.

Hai lỗ tai vẫn còn đang vang lên ông ông, những viên đá thỉnh thoảng lăn xuống phát ra tiếng vang trầm đục khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.

Đường Lăng kịch liệt ho khan, cảm giác lục phủ ngũ tạng cũng vẫn đang lay động.

Bà không có chuyện gì, em gái cũng không có chuyện gì, Đường Lăng đứng dậy thở dài một hơi, kéo thân thể hai người vừa rồi bị hắn đè xuống dưới lên.

"CMN."

Khoa Khắc phun một bãi nước miếng, chùi bụi bặm trên mặt, tự mình nói:

"Lượng dùng quá lớn rồi."

Nhưng tiếp đó liền khoa trương cười to, giơ ngón giữa tay trái ra lắc lắc một chút, quát:

"Đám chuột đáng chết, có gan thì chúng mày lại đi theo đi?"

Cũng không thèm để ý thủ thế kỳ quái của Khoa Khắc, Đường Lăng ngừng ho khan, nhìn lại, liền phát hiện vô số khối đá hoặc lớn hoặc nhỏ đã đem lối vào đường hầm bọn họ vừa mới tiến vào kia vùi kín mít.

"Là cái gì?"

Trong lòng rung động lại cũng không có cách nào áp chế, mặc dù lúc hắn mạo hiểm trong Mãng Lâm, Liệt Thạch Hùng nguy hiểm nhất cũng không có cách nào phát ra công kích như vậy.

Đây là việc mà nhân loại nhỏ yếu có thể làm được sao? Tử Nguyệt chiến sĩ có thể làm được sao?

Một tiếng nổ vang dội kia, lực phá hoại kinh người kia, chỉ nhìn qua một lần liền không có cách nào quên đi.

"Thuốc nổ. Hiểu không? Thuốc nổ."

Tâm tình của Khoa Khắc tựa hồ không tệ, từ một cái ba lô nhỏ trên người lấy ra một bình nước, uống một ngụm sau đó thuận miệng trả lời một câu.

Đường Lăng trừng to mắt, thuốc? Thuốc chữa bệnh? Hắn không có cách nào hiểu, loại vật này sẽ có uy lực như vậy?

Khóe miệng của Khoa Khắc mang theo nụ cười châm biếm, tùy ý đặt tay lên bờ vai Đường Lăng:

"Ta từng nghe nói qua một câu nói, gọi là ếch ngồi đáy giếng. Ý tứ là ếch xanh, không, hẳn là gọi là Đạn Thiệt Thú, bị đặt ở trong một trong địa đạo hẹp, trông thấy bầu trời chỉ vĩnh viễn lớn bằng cái cửa ra mà thôi."

"Cậu hiểu không? Đó là hình dung kẻ vô tri. Nhưng, tỉ mỉ nghĩ tới, có khi vô tri lại là một loại hạnh phúc. Cậu, chỉ cần sống sót là tốt rồi."

Trong khi nói chuyện, Khoa Khắc lại bắt đầu tìm kiếm ở trong bọc của ông ta một phen, lấy ra một cái ống đồng hơi rỉ sét, chỉ là nhẹ nhàng ấn một cái, một nguồn ánh sáng sáng ngời liền sáng lên ở trong đường hầm tối om.

Lần này không chỉ là Đường Lăng, liền ngay cả bà cũng rất là giật mình, bọn họ biết bên trong khu vực an toàn có một đồ vật có thể dùng điện để phát sáng, gọi là đèn.

Thế nhưng mà, Khoa Khắc đang cầm trong tay là cái gì? Cũng là đèn sao?

"Đi thôi, chở ở đường hầm đáng chết này, rất có thể sẽ bị nhốt chết. Đã từng, ta đã khảo sát qua, nó có thể trực tiếp đi thông tới khu vực an toàn. Đến lúc đó, người của khu vực an toàn sẽ giật mình phát hiện, dưới mặt đất làm sao có thể xuất hiện một người, cho dù Tử Nguyệt chiến sĩ cũng không phòng được ta. . ."

Khoa Khắc lải nhải, cầm lấy cái ống đồng phát sáng kia, trực tiếp đi tới phía trước.

Đường Lăng không nói gì ôm lấy em gái, lôi kéo bà đi theo phía sau Khoa Khắc.

Hắn không có cách nào nói ra tâm tình lúc này, bi ai do địa ngục buông xuống cùng thần kỳ mà Khoa Khắc bày ra, trong lòng hắn đan chéo thành tâm tình khó nói bằng lời, hắn hoài nghi sự chân thật của thế giới này, cũng không cách nào giải thích nhân loại nhỏ yếu có phải là "nhỏ yếu" như vậy hay không.

Ít nhất là Khoa Khắc đã chứng minh được điểm này.

"Ông nói muốn đem đường hầm này trực tiếp đào tới khu vực an toàn? Đó là nói đường hầm này đi thông tới khu vực an toàn?"

Tâm tình của Đường Lăng phức tạp, nhưng lời nói đột ngột của bà lại cắt đứt luồng suy nghĩ của Đường Lăng.

Khoa Khắc quay đầu lại, bên trong vùng ánh sáng, Đường Lăng chú ý tới trong mắt bà lóe ra tia sáng kỳ dị, vừa khát vọng lại chấn kinh!

"Làm sao có thể có chuyện đó? Cách khu vực an toàn tối thiểu còn có mấy trăm mét! Không có khả năng lại đi tới."

Giọng điệu của Khoa Khắc có chút thất bại.

"Vì sao, không phải là ông nói nó đi thông tới khu vực an toàn hay sao?"

Đường Lăng sẽ không ôm loại hi vọng mờ ảo này, nếu thật sự là nối thẳng tới khu vực an toàn, Khoa Khắc sẽ không cần phải tới tìm hắn.

Nhưng chuyện này cũng không đại biểu là Đường Lăng không có nghi vấn.

"X, Hắc Giác Tử Văn Xà! Ở sau tường có trọn một ổ Hắc Giác Tử Văn Xà!"

Mặt Khoa Khắc mang theo sợ hãi, không có bất kỳ giấu diếm nào nói cho Đường Lăng biết nguyên nhân.

"Ông nói cái gì?"

Trong lòng Đường Lăng mãnh liệt dâng lên một luồng lửa giận, tiến lên một bước, bắt lấy cổ áo Khoa Khắc.

Làm một thợ săn mạo hiểm, hắn vô cùng rõ ràng Hắc Giác Tử Văn Xà nguy hiểm cỡ nào. Vương giả trong Mãng Lâm là Liệt Thạch Hùng, nhưng đối mặt với Hắc Giác Tử Văn Xà cũng không dám liều mạng.

Chỉ vì Hắc Giác Tử Văn Xà trưởng thành tối thiểu cũng dài mười lăm mét, chúng bạo phát ra sức mạnh có thể xoắn nát tất cả các loại dã thú bao gồm cả Liệt Thạch Hùng, điều kiện tiên quyết là phải bị nó thành công xoắn lấy.

Nếu như chỉ là như vậy, ngược lại cũng không tính là vô cùng đáng sợ. Đáng sợ hơn là Hắc Giác Tử Văn Xà có kịch độc, dù cho chỉ bị răng của nó hay là sừng trên đầu làm rách một chút da, cũng có nghĩa là không thể cứu được nữa.

Một con Hắc Giác Tử Văn Xà chính là sát thủ đáng sợ nhất, một ổ Hắc Giác Tử Văn Xà là khái niệm gì? So sánh với, đám thi nhân ở bên ngoài cũng không còn đáng sợ nữa.

Khoa Khắc lại đem bọn họ dẫn vào bên trong nguy hiểm như vậy? Sao Đường Lăng có thể chịu được?

"Bằng không thì cậu cho rằng tại sao tôi lại coi trọng cậu?"

Khoa Khắc cũng không khẩn trương, mà nhẹ nhàng đẩy tay Đường Lăng ra, tiếp đó nói:

"Trên lý luận, đường hầm này có thể thông đến khu vực an toàn, nhưng ở vị trí mấu chốt bị tường ngăn chặn đường."

"Tôi không biết là tên đáng chết nào làm ra những bức tường kia. Nhưng bây giờ, tôi cho là nên cảm ơn bọn họ. Khiến cho tôi trăm cay nghìn đắng phá hủy bức tường đổ, lại phát hiện bên trong có một đám Hắc Giác Tử Văn Xà. Trong đó, còn có một con rất lớn."

"Ta dám khẳng định, nó sắp biến dị một lần nữa."

Khoa Khắc một hơi nói xong những lời này, cũng mặc kệ Đường Lăng có tiêu hóa được những tin tức này hay không, hoặc không thể hiểu được biến dị đến cùng là có ý gì. Tóm lại, ông ta nháy mắt mấy cái với Đường Lăng, nói thẳng:

"Chẳng lẽ, cậu còn muốn dấu diếm gì nữa à? Cậu có thể tránh đi nguy hiểm."

Vẻ mặt của Đường Lăng thay đổi, đây là Khoa Khắc biết, bí mật của chính mình sao? Về bản năng tinh chuẩn.

Nhưng may mắn, ông ta còn không biết nó.

"Ông theo dõi tôi?"

Bất kể như thế nào, loại cảm giác này cũng không tốt, trong mắt Đường Lăng đều là phòng bị.

"Ta nghĩ bất kỳ một thương nhân nào, cũng đều sẽ sản sinh hứng thú đối với những tên có may mắn một cách lạ thường. Nhưng nếu vẻn vẹn chỉ là hứng thú, cũng không có nghĩa là tôi phải quan tâm. Trừ hiện tại."

Khoa Khắc cũng không phủ nhận cái gì cả.

Đường Lăng không nói lời nào, trên thực tế là Khoa Khắc có thể bày ra đủ loại thần kỳ như thế, ông ta muốn lặng lẽ quan sát mình cũng không phải là không có khả năng.

Hít sâu một hơi, Đường Lăng bắt đầu sóng vai với Khoa Khắc:

"Mới vừa rồi ông nói quá mơ hồ, nhất định phải nói cho tôi biết kỹ càng tình huống. Dựa vào bản năng hư vô mờ ảo, tôi cũng không thể cam đoan có thể đem bất kỳ ai ra khỏi nơi này."

Về phần sau khi ra ngoài, đối mặt là cái gì? Muốn làm gì? Đường Lăng cũng không có kế hoạch hoàn chỉnh nào cả, nhưng cần phải giải quyết khốn cảnh trước mắt.

Bởi vì, đã lại không có đường lui nữa.

"Không có bất cứ vấn đề gì."

Khoa Khắc bắt đầu ở bên tai nói rõ chi tiết tình huống của lối đi bí mật này với Đường Lăng.

Mà Đường Lăng chăm chú nghe, không hề chú ý tới ánh mắt của bà đã ảm đạm xuống, còn có San San không biết từ lúc nào đã bắt đầu hoàn toàn an tĩnh.

Cô bé lại một lần đánh mất bản năng khóc lóc.

17

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.