TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Đường Lăng, Chiến! (1)

"Đáng chết, đáng chết."

Gân xanh trên trán Khoa Khắc nhúc nhích, hiển nhiên là đã bối rối, nhưng lại không dám nói nhiều, sợ kinh động tới những cái gọi là nguy hiểm kia.

Có khi, khiến cho người ta tan vỡ chẳng qua cũng chỉ cần một câu mà thôi.

Bầu không khí lại rơi vào an tĩnh, Đường Lăng hơi nheo mắt lại, thừa dịp nhàn rỗi khó được lúc này bắt đầu nắm chặt nghỉ ngơi.

Càng là tới gần nguy hiểm, liền càng tỉnh táo, đây là một loại bản năng khác cũng không giải thích được của Đường Lăng.

Ở bên trong dày vò, Khoa Khắc lặng lẽ kéo ra một chút khoảng cách với ba người Đường Lăng, vẻ mặt biến ảo giãy dụa một phen, từ trong bọc lấy ra một thứ màu đen tạo hình kỳ lạ cầm vào trong tay.

Đường Lăng trông thấy tất cả.

"Tôi nghĩ, có thể thử biện pháp của tôi một lần."

Hành vi của Khoa Khắc không thể nghi ngờ là vận dụng một con át chủ bài khác mà ông ta cất giấu, muốn vứt bỏ ba người Đường Lăng.

Nhưng vẫn không cần phải nói trắng ra, càng không cần phải ngăn cản, Đường Lăng có ý định của mình. Trên thực tế, cảm giác chỉ là phụ trợ, mấu chốt là biện pháp giải quyết, Đường Lăng sẽ không đem hi vọng đặt lên trên thân người khác.

Hắn đang một mực quan sát. Lúc này, hẳn là nên ra tay.

Nghe Đường Lăng nói, sắc mặt của Khoa Khắc hơi thay đổi một chút, nhưng lập tức đã nói:

"Cậu nắm chắc không?"

Từ đầu đến cuối ông ta không hề buông tay vật tạo hình kỳ lạ trong tay kia ra, mặc dù Đường Lăng không nhìn ra đó là thứ gì? Một cái ống dẫn nối liền lấy mấy khối lập phương bất quy tắc!

Nhưng, hắn không nghi ngờ tác dụng của nó.

"Nơi này, chúng ta leo lên đi."

Chỉ âm thầm lưu ý thứ trong tay Khoa Khắc không tới nửa giây, Đường Lăng liền mở miệng nói.

Hắn không cần trả lời Khoa Khắc cái gì cả, chỉ là cởi dây thừng, giơ em gái lên, nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó liền đem em gái đặt ở nơi hắn chỉ.

Đó là một đám ống sắt gần như dán lên đỉnh đường hầm, vô cùng thường thấy ở khu quần cư dưới mặt đất, thỉnh thoảng sẽ có ống sắt thô to như vậy.

Tiếp đó, Đường Minh lại đẩy bà lên, lần này tự bà leo lên.

"Cần tôi hỗ trợ không?"

Đường Lăng liếc mắt nhìn Khoa Khắc.

Khoa Khắc âm thầm chấn kinh sự linh mẫn cùng lực lượng của thiếu niên trước mắt này, mặc dù hắn vô cùng rõ ràng người ở thời đại này mạnh mẽ hơn so với thời Cựu Giới, nhưng thân thủ của thiếu niên này lưu loát, hẳn là đã trải qua sinh tử tôi luyện.

"Đẩy tôi một chút là được."

Khoa Khắc sẽ không cậy mạnh.

Đường Lăng nghe theo, sau khi Khoa Khắc thuận lợi leo lên đường ống, Đường Lăng chạy vài bước lấy đà, nhảy nhẹ một cái, gần như không phát ra tiếng động nào đã leo lên trên đường ống.

Điều này khiến cho Khoa Khắc một lần nữa cảm thấy chính mình đã xem thường Đường Lăng rồi.

"Kế tiếp thì sao?"

Trên đường ống, Khoa Khắc cũng không biết Đường Lăng muốn làm gì? Ông ta nghe theo là vì muốn neeys không phải là vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không lãng phí át chủ bài của mình. Huống chi, lãng phí tài nguyên để cho ông ta cũng cảm thấy thịt đau.

"Mấy người chờ ở chỗ này."

Đường Lăng nhỏ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng, chậm chạp bò dọc theo đường ống lên trước khoảng ba mét.

Thằng ranh này hẳn là muốn thông qua đường ống leo ra à?

Nói đùa gì vậy? Cơ bắp trên mặt Khoa Khắc đều đang co giật! Đầu tiên là đường ống không thể tránh được Hắc Giác Tử Văn Xà, thứ hai là đường ống này cũng chỉ dài không tới 30m, quanh co khúc khuỷu, căn bản là không có lối ra.

Nhưng Khoa Khắc vẫn chỉ an tĩnh nhìn xem, trong lòng đang lên kế hoạch của mình tình.

Sau khi bò được khoảng 3.5 mét, Đường Lăng dừng lại, hắn nhẹ nhàng từ miếng thịt khô còn thừa không có mấy, kéo xuống một miếng thịt ước chừng khoảng ba mươi gram.

Đón lấy, Đường Lăng cầm miếng thịt trong tay, đầu hắn lúc này đang vận chuyển tới cực hạn.

Hắc Giác Tử Văn Xà, cảm giác xa nhất đối với tiếng là 27 mét, chính mình ném thịt khô ra chính xác phải ở khoảng hai mươi lăm mét, ba mươi gram thịt khô rơi xuống đất phát ra chấn động rất nhỏ mới không kinh động tới con Hắc Giác Tử Văn Xà ở khoảng cách gần nhất.

Dù sao thì hoàn cảnh nhìn như an tĩnh, cũng có các loại tạp âm, ví dụ như âm thanh của không khí lưu động.

Hắc Giác Tử Văn Xà không phải đối với bất kỳ âm thanh nhỏ nào đều có hứng thú.

Mà tinh chuẩn nắm chắc còn có một ý nghĩa càng quan trọng hơn ở chỗ, không thể kinh động tới những con Hắc Giác Tử Văn Xà khác.

Dù sao đã tới gần hang ổ, khoảng cách giữa bọn chúng đều rất gần.

Nguy hiểm cần đột phá không chỉ có một cái, Đường Lăng cần vận dụng bản năng tinh chuẩn tính toán ra từng tiết điểm nhỏ nhất, nhưng trước mắt vẫn cần phải có thực tiễn.

Hai luồng ấm áp từ xoang mũi chảy ra, so với lúc trước, gánh nặng còn nặng hơn.

Dùng đầu lưỡi liếm đi máu tươi, Đường Lăng quyết đoán ném thịt khô ra.

Vừa đúng hai mươi lăm mét.

Tiếng sột sột soạt soạt vang lên trong thời gian không đến một giây, rất nhanh có một con rắn lớn màu đen du động đi qua.

Nền da màu đen phía trên pha tạp hoa văn màu tím kia, cái sừng bén nhọn trên trán, đã không thể nghi ngờ đây chính là một con Hắc Giác Tử Văn Xà.

Vẫn còn vị thành niên, chỉ dài 10m.

Đường Lăng nhẹ nhàng rút ra côn sắt bén nhọn ở trên lưng, lựa chọn một góc độ sử dụng phù hợp, lẳng lặng chờ đợi.

Một khối thịt khô nhỏ, Hắc Giác Tử Văn Xà có chút thất vọng, nhưng vẫn không chút do dự lựa chọn cắn nuốt.

Tay Đường Lăng cầm lấy côn sắt rất ổn định, liền một chút run rẩy nhỏ đều không có.

Dã thú đều có đặc tính chung, đầu rắn mặc kệ cắn nuốt bất luận cái gì, đều sẽ ngóc đầu lên.

Tuy chỉ là một miếng thịt khô, nhưng con Hắc Giác Tử Văn Xà này cũng vẫn hơi hơi ngẩng đầu lên.

Ngay lúc này!

Đường Lăng ra tay nhanh như chớp, trong chớp mắt Hắc Giác Tử Văn Xà ngóc đầu lên, dùng đầu côn bén nhọn một nhát xuyên thấu qua điểm ba tấc trên đầu Hắc Giác Tử Văn Xà.

Liền giãy dụa đều không có, con Hắc Giác Tử Văn Xà này liền không một tiếng động chết đi, vị trí nhược điểm ba tấc bị công kích, trong chớp mắt liền chặt đứt tất cả cảm giác của nó.

Huống chi, dưới bản năng tinh chuẩn, điểm công kích của Đường Lăng là nhược điểm bên trong nhược điểm!

Nhưng kinh nghiệm xuất sinh nhập tử đổi lấy nhiều năm lúc đi săn cũng đã phát huy tác dụng cực lớn.

Điều này khiến cho Đường Lăng nhớ tới Trương thúc, nhớ tới kinh nghiệm do ông ta truyền thụ cho mình, cũng nhớ tới ông ta đã từng nói căn cứ theo truyền thuyết, nhược điểm trước kia của loài rắn kỳ thật là ở vị trí bảy tấc. . .

Cách nói này tự nhiên là hoang đường, trên thực tế các câu chuyện về các loại dã thú càng thêm hoang đường cũng có rất nhiều.

Đường Lăng cũng không thèm để ý tới những chuyện này, hắn chỉ là nhớ tới lời Trương thúc nói, vừ mê mang vừa nghi hoặc nở nụ cười. . . Cũng không biết nhà ông ta có đào thoát được hay không?

Loại phân thần này để cho Đường Lăng ảo não, cho nên hắn rất nhanh đã thu hồi suy nghĩ, còn có phiền toái, hắn còn cần phải giải quyết.

Lẳng lặng nghỉ ngơi trong khoảng một phút, Đường Lăng tiếp tục nhúc nhích ở bên trên đường ống.

Nếu nói là đoạn đường này còn có thứ gì may mắn, chính là đường ống này quanh co khúc khuỷu kéo dài chừng ba mươi mét, đầy đủ để hắn giải quyết đại bộ phận phiền toái.

Không có trợ thủ, Đường Lăng triển khai cơ hồ là săn bắn gian nan nhất trong cả cuộc đời, bản năng tinh chuẩn sắp bị hắn vận dụng đến cực hạn.

Càng ngày càng nhiều máu mũi chảy ra để cho tất cả khoang miệng của hắn đều tràn ngập một mùi vị tanh mặn.

Nhưng hắn không thể lau đi, một chút tiếng động nhỏ bé cũng có thể để cho kế hoạch thất bại, hắn chỉ có thể dùng đầu lưỡi nhanh chóng liếm láp.

May mắn là, cảm giác của Hắc Giác Tử Văn Xà đối với hương vị cực kém, bằng không thì mùi máu tươi này. . .

Sau hơn 20 phút, Đường Lăng đã giải quyết sáu con Hắc Giác Tử Văn Xà.

Nhưng vẫn còn một chỗ, một chỗ cuối cùng, nhờ vào đường ống không giải quyết nổi, một chỗ kia có nguy hiểm khiến cho người ta hít thở không thông.

17

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.