TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Người đó thích đứng sau lưng nhìn cô, thích dùng tay nắn bóp eo cô, còn rất thích siết chặt lấy vòng eo ấy – hết đêm này qua đêm khác, chạm mãi không chán. Như thể vòng eo ấy sinh ra là dành riêng cho người đó vậy.

Nhưng người đó... chỉ thích cơ thể cô thôi, chưa từng thật lòng yêu cô, thậm chí là hận cô.

Và giờ đây, khi nhớ lại mọi người, người đó lại cố tình quên đi cô.

Hai hàng nước mắt lại lặng lẽ lăn xuống má cô.

Cô ghét cô ấy, rất ghét.

Vì sao... lại chỉ quên mỗi mình cô?

Nhưng cô lại rất nhớ cô ấy, nhớ đến phát điên, nhớ đến từng tấc da tấc thịt. Muốn được ôm lại cô ấy như trước, muốn cô ấy lại vuốt ve mình bằng đôi tay mềm mại như gió thoảng. Thậm chí cả cơ thể này cũng đang nhớ cô ấy, khao khát được cô ấy chạm vào lần nữa.

Cô muốn được cùng cô ấy quay lại ngôi nhà từng là của hai người. Muốn tự tay lột bỏ quần áo cô ấy ra, nhìn xem trên người cô ấy còn vết thương nào không rồi sẽ hôn lên từng chỗ một, đầy dịu dàng.

Cô lấy điện thoại ra, nước mắt rơi xuống màn hình, khiến cảm ứng bị loạn. Cô cắn chặt môi, liên tục lau nước, rồi nhắn tin cho Bạch Nhược Liễu: [Chị muốn gặp cô ấy.]

Mười phút sau, Bạch Nhược Liễu mới trả lời: [Bà cô của em ơi, cô ấy vừa xuất viện xong, chị làm ơn bình tĩnh lại chút đi.]

Cô vừa khóc vừa nhắn lại: [Cái Omega mà cô đang theo đuổi kia, hình như cô ta thích một Alpha rất đẹp trai. Nên giúp cô ấy không nhỉ?]

Bạch Nhược Liễu lập tức gật đầu răm rắp: [Bà cô của em ơi! Một tuần! Em nhất định sẽ dẫn cô ấy đến bar của chị ngay! Để hai người "gặp lại lần đầu"! Nhưng làm ơn, đừng có mà gây chuyện!]

Người phụ nữ không dễ dàn xếp: [Ba ngày. Nhiều nhất là ba ngày.]

Thư Dụ vừa về đến căn nhà quen thuộc của mình thì lập tức bị mẹ “quản thúc toàn diện”.

Thư tổng – một tổng giám đốc nổi tiếng quyết đoán, làm việc dứt khoát nơi thương trường vậy mà về nhà lại hóa thành người mẹ lắm lời, cứ cách một tiếng lại gõ cửa phòng con gái.

“Bảo bối, con có đói không?”

“Có khát không?”

“Có muốn ăn gì không, mẹ nấu nhé?”

Cả công ty cũng chẳng thèm tới, chỉ ở nhà quanh quẩn chăm con gái.

Chỉ trong ba ngày thôi mà Thư Dụ đã dốc cạn sức nhẫn nại cả đời của mình.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô nhắn tin cho Bạch Nhược Liễu: [Tôi muốn bỏ nhà ra đi. Cậu sắp xếp giúp.]

Bạch Nhược Liễu vừa nhìn thấy tin nhắn thì thầm đắc ý. Cuối cùng dì Thư cũng nghe lời mình, lải nhải tới mức sắp gϊếŧ chết con gái ruột rồi.

Cô cố ý làm bộ: [Có phải cậu sắp vào kỳ nhạy cảm không vậy? Tính khí bốc đồng ghê, cách cả cái màn hình tôi cũng ngửi thấy mùi pheromone rồi nè. Bảo bối à, cậu vừa mới hồi phục, bác sĩ dặn phải dùng thuốc ức chế đúng giờ đấy nhé. Cảm xúc lên xuống thất thường sẽ làm chậm việc khôi phục trí nhớ đó. Nghe lời, uống thuốc, ngủ sớm.]

[Đừng dài dòng. Sắp xếp không?] Thư Dụ nhắn lại gọn lỏn.

Bạch Nhược Liễu hành động nhanh như phản xạ của Alpha chính hiệu. Dù bản thân năng lực chỉ ở mức thực tập do mẹ sắp đặt, nhưng đội thư ký dưới tay cô thì toàn là hàng tuyển.

Thế là chỉ cần một lời nói dối hoàn hảo, hợp logic và không chút sơ hở từ thư ký, bên phía mẹ Thư Dụ đã được dàn xếp êm xuôi. Xe riêng đến đón tận cửa, đưa Thư Dụ “bỏ trốn” một cách hợp pháp và suôn sẻ.

Đích đến: quán bar “Hà Lai”.

Một quán bar thơm đến choáng váng.

Không phải mùi rượu – mà là mùi pheromone mềm mại, dịu ngọt, vấn vít như sương, đủ khiến người ta lạc trong mê trận của xúc cảm và bản năng.

Bạch Nhược Liễu đưa Thư Dụ đi dọc theo hành lang dài phủ kín các bức vẽ graffiti, ánh đèn đỏ sẫm, vàng chói, xanh dịu nhấp nháy lên gương mặt cả hai người. Bạch Nhược Liễu quan sát biểu cảm của Thư Dụ, hỏi: “Không thấy quen sao?”

1

0

5 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.