TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Thư Dụ hơi nghiêng đầu: “Tôi từng đến đây rất nhiều à, trong ba năm đó?”

Bạch Nhược Liễu lắc đầu, lần này không trêu chọc gì, giọng nghiêm túc: “Cậu tự cảm nhận đi. Bác sĩ dặn rồi, không được nhồi nhét quá nhiều thông tin sẽ khiến trí nhớ cậu loạn lên, rồi lại không phân biệt được thật giả, dễ tổn thương thêm.”

Thư Dụ khẽ “ừ” một tiếng.

Ra khỏi hành lang, cảnh tượng bên trong lập tức bùng nổ, những cô gái xinh đẹp đang uống rượu, nhảy múa, cười nói rộn ràng. Tiếng nhạc, tiếng cười hòa quyện vào nhau, từng cử động của họ đều tự do, quyến rũ đến rực rỡ.

Pheromone đủ loại hòa quyện trong không khí. Thư Dụ thử lắng nghe cảm giác bên trong mình, cố gắng tìm một chút ký ức nào đó quen thuộc, một mùi hương nào đó khiến trái tim cô dao động. Nhưng... chẳng có gì cả.

Chỉ có một cảm giác bực bội mơ hồ len lỏi, như một lớp sương mờ xám phủ lên lòng ngực, khiến cô bắt đầu thấy khó chịu.

Họ bước tới quầy bar. Bạch Nhược Liễu gõ tay lên mặt bàn, hỏi người pha chế: “Bà chủ đâu rồi? Gọi cô ấy ra đi.”

Bartender Jessica vừa nhìn thấy Bạch Nhược Liễu liền nhận ra ngay, cũng biết người đi bên cạnh cô là Thư Dụ. Cô lập tức xoay người, bước vào khu vực yên tĩnh hơn, nhấn nút bộ đàm rồi hạ giọng gọi: “Chị chủ.”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng, hơi khàn như người vừa ngủ dậy, mang theo sự lơ đãng uể oải rất riêng: “Ừm? Kẻ nào lại không có mắt tới gây chuyện à?”

Jessica lập tức đáp: “Không phải... là vợ chị tới rồi.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.

Nói chuyện xong với chủ quán, Jessica quay lại, báo cáo: “Bạch tổng, bà chủ sẽ tới trong khoảng năm phút nữa.”

Bạch Nhược Liễu bình thản gật đầu, bảo Jessica quay lại làm việc, rồi quay sang nói với Thư Dụ: “Chủ quán ở đây pha rượu cực đỉnh, hoàn toàn khác hẳn người khác. Cậu đừng vội, chờ cô ấy năm phút thôi, kiên nhẫn một chút thì mới thưởng được cái gọi là rượu ngon. Đúng không nào?”

Thư Dụ ngồi lên chiếc ghế cao cạnh quầy bar, ánh mắt hờ hững: “Cậu hay tới đây à?”

“Thỉnh thoảng thôi.” Bạch Nhược Liễu đáp, giọng nhẹ nhàng: “Có khi qua tám chuyện với chủ quán chút. Cô ấy là một người rất đặc biệt... rất đẹp. Nói thế nào nhỉ... đẹp siêu cấp. Cậu gặp rồi sẽ hiểu.”

“Omega à?” Thư Dụ hỏi thẳng.

Bạch Nhược Liễu lập tức giơ tay như thề độc: “Nè nè, cậu đừng hiểu lầm nha. Tôi thề, chưa bao giờ tán tỉnh cô ấy, cũng chưa từng theo đuổi. Cô ấy chỉ đơn giản là một “mỹ nhân để ngắm” thôi, nhìn một cái là tinh thần lên liền, hiểu không? Tôi chỉ muốn giúp cậu xả stress chút thôi.”

Thư Dụ thản nhiên: “Biết rồi.”

Trong lúc chờ chủ quán xuất hiện, Thư Dụ lấy điện thoại ra, tập trung tra lại toàn bộ dữ liệu của ba năm qua.

Album ảnh, tin nhắn, lịch sử trò chuyện WeChat, lịch sử mua sắm... tất cả đều đầy đủ, rõ ràng, không có gì bất thường cả.

Nhưng chính vì quá bình thường nên cô lại cảm thấy bất an.

Rõ ràng là mình đã quên điều gì đó rất quan trọng.

Là ai? Là chuyện gì?

Cái khoảng trống vô hình ấy cứ như một lỗ đen nhỏ, đang chậm rãi ăn mòn cảm xúc cô từng chút một. Cô đưa tay day mạnh vùng ngực trái, nơi ấy không chỉ buồn bực, mà còn ẩn hiện từng cơn đau âm ỉ như thể có hàng trăm con sâu đang âm thầm cắn xé từ bên trong, suốt ngày suốt đêm hành hạ cô từ khi tỉnh dậy đến giờ.

Mẹ cô từng nói có thể là vì cô nhớ bà ngoại, người đã mất cách đây ba năm. Ngày đó, cô đau đớn vô cùng vì sự ra đi ấy.

Nhưng... Thư Dụ biết rõ không phải vậy, nỗi đau này... không giống nỗi đau mất người thân.

Cô cảm giác như mình đã quên một người nào đó.

Một người từng là… người yêu của cô.

Một người mà có lẽ nếu nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được vòng tay của người đó. Mùi hương đó, sự dịu dàng đó và... tình yêu đó.

1

0

5 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.