0 chữ
Chương 2
Chương 2
Bạch Nhược Liễu vừa chỉ Thư Dụ, vừa chỉ lại chính mình: “Còn nữa, cái gì mà “Alpha các người”. Nghe cậu nói mà cứ tưởng cậu mới bệnh có một trận liền biến luôn thành Omega rồi.”
Trong lòng Bạch Nhược Liễu âm thầm lẩm bẩm… Nếu không phải có một chị gái Omega xinh đẹp ngày nào cũng nhắn tin năn nỉ tôi đến thăm, thì tôi đâu có rảnh mà suốt ngày chạy đến đây...
Thư Dụ là một Alpha bẩm sinh cấp S hiếm có, còn là loại mạnh đến đáng sợ. Cho dù vừa mới khỏi bệnh, nhưng chỉ cần cô ấy phát ra chút pheromone mang tính áp chế, đừng nói là Omega, đến cả đám Alpha cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh. Một người như vậy, cần gì người khác chăm sóc?
“Ai da, mới gặp đã đấu khẩu rồi, hai đứa này...” Mẹ Thư Dụ bật cười hòa giải, như thể vừa nãy không phải chính mình còn đang lau nước mắt. Bà đưa chiếc vali nhỏ cho Bạch Nhược Liễu, nói: “Liễu Liễu, giúp dì kéo cái này nhé, đừng cãi nhau nữa.”
Bạch Nhược Liễu hừ một tiếng, xách vali rồi thân thiết khoác tay mẹ Thư Dụ, liếc xéo Thư Dụ, cười nói: “Thôi được rồi, nể mặt dì, miễn cưỡng để cho cậu một chút thể diện.”
Nhàm chán.
Thư Dụ hờ hững thu ánh nhìn lại, định bước tiếp thì bỗng khựng lại giữa hành lang.
Cô quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy hành lang trống không, chẳng có ai cả, chỉ có ô cửa sổ cuối hành lang đang mở hé. Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của một loài hoa hồng quý hiếm. Mùi hương ấy len lỏi theo từng nhịp thở đi vào cơ thể cô, quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Thư Dụ lưu luyến nhìn về phía sau, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Giống như chỉ cần cô hoàn hồn, thì tất cả những điều thân thuộc kia sẽ tan biến theo gió, vĩnh viễn không còn tìm lại được nữa.
“Có chuyện gì sao, bảo bối?” Mẹ cô nhẹ giọng hỏi.
Thư Dụ từ từ quay đầu lại, cúi nhẹ xuống, đưa tay vén mấy lọn tóc con ra sau tai, lắc đầu khẽ khàng: “Không có gì đâu.”
Chỉ là... trong khoảnh khắc vừa rồi, cô có cảm giác bản thân đã quên mất một người rất quan trọng.
Một người từng như khắc sâu trong xương tủy, máu thịt của cô. Một người mà cô từng điên cuồng muốn bảo vệ, cho dù phải đánh đổi bằng chính mạng sống cũng cam lòng, không hối tiếc.
Trực giác mách bảo cô rằng... người đó lẽ ra phải đang ở bên cạnh cô, nhưng lúc này lại không thấy đâu.
“Có lẽ là... bà ngoại.” Thư Dụ khẽ nói, giọng hơi mơ hồ: “Chắc là... con hơi nhớ bà rồi.”
Mẹ cô thở dài, vỗ nhẹ lên tay cô: “Có khi là bà ngoại đang phù hộ cho con, mới để con giữ được cái mạng này, vẫn chưa nỡ cho con sang bên đó với bà. Thôi nào bảo bối, mình về nhà. Tối nay thắp nén hương cho bà nhé.”
“Vâng.”
Vài người họ rẽ qua hành lang để đi đến thang máy.
Một lúc sau, một người phụ nữ mặc cùng kiểu đồ thể thao trắng như Thư Dụ, lặng lẽ bước ra từ cuối hành lang lúc nãy.
Cô đứng từ xa, ánh mắt dõi theo hướng Thư Dụ vừa dừng lại khi nãy, trong ánh nhìn ấy ngập tràn lưu luyến và tình cảm khắc sâu. Đôi mắt long lanh quyến rũ nhẹ nhàng chớp, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, để lại vệt long lanh trên gương mặt xinh đẹp đến mức không tì vết.
Cô khác hẳn Thư Dụ.
Nếu như Thư Dụ là kiểu đẹp lạnh lùng, cao quý đến mức khiến các Omega không dám nhìn thẳng thì cô lại đẹp theo cách khiến người ta không thể rời mắt – mê hoặc, ngọt ngào, khiến người khác bất giác muốn đến gần. Mùi hương trên cơ thể cô như có ma lực, đủ sức khiến bất kỳ Alpha nào cũng như mất hồn.
Một lúc lâu sau, cô khép cánh cửa sổ cuối hành lang lại, chậm rãi cất bước rời đi. Tay khẽ kéo chiếc áo thể thao đang mặc, cau mày lẩm bẩm: “Rộng thùng thình xấu muốn chết... lần sau nhất định không mặc nữa.”
Đã từng có người dặn cô khi ra ngoài nên mặc đồ rộng rãi một chút, nhưng khi về nhà thì lại thích ôm lấy eo cô, cứ cố tình mua cho cô những bộ đồ ngủ ôm sát người.
Trong lòng Bạch Nhược Liễu âm thầm lẩm bẩm… Nếu không phải có một chị gái Omega xinh đẹp ngày nào cũng nhắn tin năn nỉ tôi đến thăm, thì tôi đâu có rảnh mà suốt ngày chạy đến đây...
Thư Dụ là một Alpha bẩm sinh cấp S hiếm có, còn là loại mạnh đến đáng sợ. Cho dù vừa mới khỏi bệnh, nhưng chỉ cần cô ấy phát ra chút pheromone mang tính áp chế, đừng nói là Omega, đến cả đám Alpha cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh. Một người như vậy, cần gì người khác chăm sóc?
“Ai da, mới gặp đã đấu khẩu rồi, hai đứa này...” Mẹ Thư Dụ bật cười hòa giải, như thể vừa nãy không phải chính mình còn đang lau nước mắt. Bà đưa chiếc vali nhỏ cho Bạch Nhược Liễu, nói: “Liễu Liễu, giúp dì kéo cái này nhé, đừng cãi nhau nữa.”
Nhàm chán.
Thư Dụ hờ hững thu ánh nhìn lại, định bước tiếp thì bỗng khựng lại giữa hành lang.
Cô quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy hành lang trống không, chẳng có ai cả, chỉ có ô cửa sổ cuối hành lang đang mở hé. Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của một loài hoa hồng quý hiếm. Mùi hương ấy len lỏi theo từng nhịp thở đi vào cơ thể cô, quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Thư Dụ lưu luyến nhìn về phía sau, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Giống như chỉ cần cô hoàn hồn, thì tất cả những điều thân thuộc kia sẽ tan biến theo gió, vĩnh viễn không còn tìm lại được nữa.
Thư Dụ từ từ quay đầu lại, cúi nhẹ xuống, đưa tay vén mấy lọn tóc con ra sau tai, lắc đầu khẽ khàng: “Không có gì đâu.”
Chỉ là... trong khoảnh khắc vừa rồi, cô có cảm giác bản thân đã quên mất một người rất quan trọng.
Một người từng như khắc sâu trong xương tủy, máu thịt của cô. Một người mà cô từng điên cuồng muốn bảo vệ, cho dù phải đánh đổi bằng chính mạng sống cũng cam lòng, không hối tiếc.
Trực giác mách bảo cô rằng... người đó lẽ ra phải đang ở bên cạnh cô, nhưng lúc này lại không thấy đâu.
“Có lẽ là... bà ngoại.” Thư Dụ khẽ nói, giọng hơi mơ hồ: “Chắc là... con hơi nhớ bà rồi.”
Mẹ cô thở dài, vỗ nhẹ lên tay cô: “Có khi là bà ngoại đang phù hộ cho con, mới để con giữ được cái mạng này, vẫn chưa nỡ cho con sang bên đó với bà. Thôi nào bảo bối, mình về nhà. Tối nay thắp nén hương cho bà nhé.”
Vài người họ rẽ qua hành lang để đi đến thang máy.
Một lúc sau, một người phụ nữ mặc cùng kiểu đồ thể thao trắng như Thư Dụ, lặng lẽ bước ra từ cuối hành lang lúc nãy.
Cô đứng từ xa, ánh mắt dõi theo hướng Thư Dụ vừa dừng lại khi nãy, trong ánh nhìn ấy ngập tràn lưu luyến và tình cảm khắc sâu. Đôi mắt long lanh quyến rũ nhẹ nhàng chớp, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, để lại vệt long lanh trên gương mặt xinh đẹp đến mức không tì vết.
Cô khác hẳn Thư Dụ.
Nếu như Thư Dụ là kiểu đẹp lạnh lùng, cao quý đến mức khiến các Omega không dám nhìn thẳng thì cô lại đẹp theo cách khiến người ta không thể rời mắt – mê hoặc, ngọt ngào, khiến người khác bất giác muốn đến gần. Mùi hương trên cơ thể cô như có ma lực, đủ sức khiến bất kỳ Alpha nào cũng như mất hồn.
Một lúc lâu sau, cô khép cánh cửa sổ cuối hành lang lại, chậm rãi cất bước rời đi. Tay khẽ kéo chiếc áo thể thao đang mặc, cau mày lẩm bẩm: “Rộng thùng thình xấu muốn chết... lần sau nhất định không mặc nữa.”
Đã từng có người dặn cô khi ra ngoài nên mặc đồ rộng rãi một chút, nhưng khi về nhà thì lại thích ôm lấy eo cô, cứ cố tình mua cho cô những bộ đồ ngủ ôm sát người.
1
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
