0 chữ
Chương 1
Chương 1
"Bảo bối, nếu chưa nhớ ra cũng không sao, mình về nhà rồi từ từ nhớ lại."
Hôm nay mẹ của Thư Dụ đặc biệt thay một bộ đồ thể thao màu sẫm tiện cho việc di chuyển và xách đồ để đến đón con gái xuất viện. Bà tháo hết trang sức thường ngày, động tác tuy hơi vụng về nhưng vẫn dứt khoát khi thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh cho con. Dọn xong, bà đeo ba lô của con lên vai, tay xách chiếc vali nhỏ đựng đồ dùng cá nhân của con gái, rồi dịu dàng đỡ lấy cánh tay Thư Dụ, chậm rãi dìu cô bước ra khỏi phòng bệnh: “Bảo bối, đi chậm thôi.”
Người giúp việc trong nhà – dì Hứa thấy vậy liền vội vã bước tới: “Phu nhân, để tôi làm. Đưa vali cho tôi, ba lô cũng để tôi xách.”
Mẹ Thư Dụ nhẹ nhàng đẩy tay dì ra: “Không cần đâu, tôi làm được. Hôm nay con bé xuất viện, tôi muốn tự tay chăm sóc.”
Thư Dụ là một cô gái có gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta nín thở chỉ trong khoảnh khắc chạm mắt. Đường nét hoàn hảo như tranh vẽ, chỉ cần liếc nhìn một lần thôi cũng khiến người khác không dám rời mắt. Tựa như chỉ cần đứng từ xa nhìn lại, cũng có thể cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ phảng phất từ cô. Chỉ là lúc này, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng xa cách, cả người toát lên một vẻ đẹp tĩnh lặng, trầm mặc đầy xa vời.
Cô mặc đồ thể thao trắng đồng bộ với mẹ, vóc dáng mảnh mai, thanh tú. Mái tóc dài tùy ý kẹp gọn ra sau bằng chiếc kẹp càng cua, vài lọn tóc con rủ xuống hai bên má. Lúc cánh cửa phòng bệnh vừa mở ra, gió nhẹ lướt qua hành lang, tóc mai khẽ tung bay, tạo nên một vẻ đẹp mong manh, trong trẻo và như sắp tan vào gió.
“Cảm ơn mẹ.” Thư Dụ khẽ nói.
Mẹ cô bất chợt đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy eo con gái, nhẹ nhàng chạm trán cô thì thầm: “Vẫn được nghe bảo bối gọi một tiếng “mẹ” thật tốt quá. Sau này nhất định phải luôn khỏe mạnh, biết chưa?”
“Vâng.”
Bạn thân của Thư Dụ – Bạch Nhược Liễu từ đầu hành lang phía đối diện bước tới. Cô gái tóc ngắn cực ngầu, mái đầu cắt gọn sắc nét, khoác lên mình chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng khí chất lại ngời ngời, đẹp đến mức khiến người ta phải nhìn kỹ mới dám chắc đây là con gái. Cô đeo khuyên tai, tay cầm một xấp giấy tờ, hai chân dài sải bước về phía trước như đang sải trên sàn diễn.
“Dì ơi, con làm xong thủ tục xuất viện rồi. Sao dì lại khóc nữa rồi? Người ta một ngày ba bữa thịt nướng, dì thì ba bữa một ngày rơi nước mắt à?”
Mẹ Thư Dụ vừa lau nước mắt vừa phì cười: “Cái miệng đáng ghét này, đi chỗ khác đi!”
Bạch Nhược Liễu đi đến trước mặt Thư Dụ, nghiêng đầu nhìn cô từ trái sang phải, rồi lại lượn qua lượn lại như đang đánh giá một kẻ ngốc: “Bảo bối, còn nhớ tôi là ai không đó?”
Thư Dụ lạnh nhạt lách người đi vòng qua cô: “Tôi chỉ mất ký ức ba năm thôi, chứ đâu có ngốc.”
Bạch Nhược Liễu liền sải bước đuổi theo, bá vai cô cười hì hì: “Ba năm là con số không nhỏ đâu nha, trong đó chứa biết bao nhiêu thứ. Bảo bối à, tôi với cậu lớn lên cùng nhau, chuyện gì của cậu tôi cũng nắm rõ như lòng bàn tay... trừ mỗi mật khẩu thanh toán là chưa tra ra thôi. Mấy cái còn lại, nếu cậu nhớ nhầm thì cứ việc hỏi tôi. Mà nếu tôi không biết thật, tôi cũng bịa cho cậu một cái hợp lý.”
Thư Dụ lạnh lùng đáp lại: “Alpha các người bình thường không có việc gì làm à? Tôi nằm viện, mẹ tôi thì ngày ba bữa khóc lóc, còn cậu thì ngày ba lượt tới gây phiền. Hay là chuyển nghề làm điều dưỡng rồi?”
Bạch Nhược Liễu “chậc” một tiếng, quay đầu lại hét lên: “Dì nghe thấy không, con gái cưng của dì cái miệng còn độc hơn con nhiều đó!”
Mẹ Thư Dụ vừa lau nước mắt vừa bật cười: “Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân, đứa nào cũng đáng ghét như nhau!”
Hôm nay mẹ của Thư Dụ đặc biệt thay một bộ đồ thể thao màu sẫm tiện cho việc di chuyển và xách đồ để đến đón con gái xuất viện. Bà tháo hết trang sức thường ngày, động tác tuy hơi vụng về nhưng vẫn dứt khoát khi thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh cho con. Dọn xong, bà đeo ba lô của con lên vai, tay xách chiếc vali nhỏ đựng đồ dùng cá nhân của con gái, rồi dịu dàng đỡ lấy cánh tay Thư Dụ, chậm rãi dìu cô bước ra khỏi phòng bệnh: “Bảo bối, đi chậm thôi.”
Người giúp việc trong nhà – dì Hứa thấy vậy liền vội vã bước tới: “Phu nhân, để tôi làm. Đưa vali cho tôi, ba lô cũng để tôi xách.”
Mẹ Thư Dụ nhẹ nhàng đẩy tay dì ra: “Không cần đâu, tôi làm được. Hôm nay con bé xuất viện, tôi muốn tự tay chăm sóc.”
Cô mặc đồ thể thao trắng đồng bộ với mẹ, vóc dáng mảnh mai, thanh tú. Mái tóc dài tùy ý kẹp gọn ra sau bằng chiếc kẹp càng cua, vài lọn tóc con rủ xuống hai bên má. Lúc cánh cửa phòng bệnh vừa mở ra, gió nhẹ lướt qua hành lang, tóc mai khẽ tung bay, tạo nên một vẻ đẹp mong manh, trong trẻo và như sắp tan vào gió.
Mẹ cô bất chợt đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy eo con gái, nhẹ nhàng chạm trán cô thì thầm: “Vẫn được nghe bảo bối gọi một tiếng “mẹ” thật tốt quá. Sau này nhất định phải luôn khỏe mạnh, biết chưa?”
“Vâng.”
Bạn thân của Thư Dụ – Bạch Nhược Liễu từ đầu hành lang phía đối diện bước tới. Cô gái tóc ngắn cực ngầu, mái đầu cắt gọn sắc nét, khoác lên mình chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng khí chất lại ngời ngời, đẹp đến mức khiến người ta phải nhìn kỹ mới dám chắc đây là con gái. Cô đeo khuyên tai, tay cầm một xấp giấy tờ, hai chân dài sải bước về phía trước như đang sải trên sàn diễn.
“Dì ơi, con làm xong thủ tục xuất viện rồi. Sao dì lại khóc nữa rồi? Người ta một ngày ba bữa thịt nướng, dì thì ba bữa một ngày rơi nước mắt à?”
Bạch Nhược Liễu đi đến trước mặt Thư Dụ, nghiêng đầu nhìn cô từ trái sang phải, rồi lại lượn qua lượn lại như đang đánh giá một kẻ ngốc: “Bảo bối, còn nhớ tôi là ai không đó?”
Thư Dụ lạnh nhạt lách người đi vòng qua cô: “Tôi chỉ mất ký ức ba năm thôi, chứ đâu có ngốc.”
Bạch Nhược Liễu liền sải bước đuổi theo, bá vai cô cười hì hì: “Ba năm là con số không nhỏ đâu nha, trong đó chứa biết bao nhiêu thứ. Bảo bối à, tôi với cậu lớn lên cùng nhau, chuyện gì của cậu tôi cũng nắm rõ như lòng bàn tay... trừ mỗi mật khẩu thanh toán là chưa tra ra thôi. Mấy cái còn lại, nếu cậu nhớ nhầm thì cứ việc hỏi tôi. Mà nếu tôi không biết thật, tôi cũng bịa cho cậu một cái hợp lý.”
Thư Dụ lạnh lùng đáp lại: “Alpha các người bình thường không có việc gì làm à? Tôi nằm viện, mẹ tôi thì ngày ba bữa khóc lóc, còn cậu thì ngày ba lượt tới gây phiền. Hay là chuyển nghề làm điều dưỡng rồi?”
Bạch Nhược Liễu “chậc” một tiếng, quay đầu lại hét lên: “Dì nghe thấy không, con gái cưng của dì cái miệng còn độc hơn con nhiều đó!”
Mẹ Thư Dụ vừa lau nước mắt vừa bật cười: “Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân, đứa nào cũng đáng ghét như nhau!”
1
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
