TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Đại thiếu gia của Công Tôn Gia.

Mới sáng sớm, Công Tôn gia đã ồn ào náo loạn hết cả. Gia nhân chạy dọc chạy xuôi rầm rầm trong trang viên để chăm chút chuẩn bị cho một bữa tiệc hoành tráng, bàn ghế, vật dụng trang trí bày biện khắp nơi.

Cũng dễ hiểu bởi vì hôm nay là một trong những ngày lễ quan trọng nhất với cả gia tộc, lễ mừng thọ 60 tuổi của Công Tôn gia chủ. Một trong số ít dịp hiếm hoi mà gia tộc cho phép người ngoài được diện kiến ông, thế nên gia nhân phải chuẩn bị tốt để tiếp đón những vị khách sắp đến đó.

Trước cửa gia trang cũng bị bịt kín bởi lớp người chen chúc xin tham gia lễ mừng thọ. Bởi có không ít kẻ ngày đêm chui rèn võ nghệ, mong được may mắn lọt vào mắt xanh của Công Tôn Tự, từ đó một bước lên mây, thế nên dễ gì mà chúng bỏ qua cơ hội chỉ có một lần mỗi năm này chứ.

"Xin hãy cho ta vào lần này thôiii!”

“Không được đâu! Ôi trời! Chỉ khách nhân có giấy mời mới được tham gia thôi! Xin mọi người hãy lùi lại đi mà!”

"Một lần thôi! Ta sẽ chứng minh thực lực với ngài Kiếm Long đại nhân!”

Người gác cửa cố gắng ngăn cản lớp người mong muốn nhào vào gia trang trong bất lực, may thay, cứu tinh của anh ta đã đến kịp lúc.

Cánh cửa gỗ dày nặng cuối cùng cũng được kéo ra, nhưng những kẽ vốn nhốn nháo muốn vào lại khựng lại khi nhìn thấy trang phục của nhóm người đứng đằng sau đó.

Khoảng ba mươi võ sĩ với trang phục nền trắng thêu hình rồng xanh, đứng nghiêm trang phía sau một người đàn ông cao to, trên gương mặt có một vết sẹo dài kéo từ cằm lên tới giữa má. Bên hông anh ta dắt theo một thanh kiếm vỏ đen, trên thân có dòng chữ Công Tôn Mục.

"Ôi trời, họ là…”

“Kiếm Long đội! Đội hộ vệ mạnh nhất của Công Tôn gia! Tất cả thành viên trong đội đều không dưới mức nhất lưu cao thủ, thậm chí đội chủ còn đạt đến hàng tuyệt đỉnh!”

"Này cái tên to mồm kia, nói quá rồi đấy! Dù có là Công Tôn gia nhưng mà nói một đội chủ nhỏ bé ở hàng Tuyệt Đỉnh thì cũng hơi quá rồi…”

"Ếch ngồi đáy giếng! Nhà ngươi chưa từng nghe qua về bất động kiếm Công Tôn Mục hay sao, ngài ấy là…”

Mặc kệ những lời trầm trồ hay nghi hoặc, đội chủ Kiếm Long đội, Công Tôn Mục vẫn bỏ ngoài tai mà bình tĩnh bước ra trước cổng chính và hô lớn:

"Hôm nay là lễ mừng thọ của Kiếm Long Đại Nhân, những người có giấy mời xin hãy xếp hàng và tiến vào trong, còn lại thì những vị không liên quan xin hãy tránh đường!”

Giọng nói hắn được truyền thêm nội lực khiến nó còn vang vọng hơn bình thường. Khiến cho đa phần mọi người đều bất giác lùi lại hai bước, đội viên Kiếm Long đội cũng theo đó bước ra và tạo một vòng tròn ngăn người ngoài lại. Ai nấy trong đội đều tỏa ra sát khí ngùn ngụt khiến người ta phải dè chừng.

Công Tôn Mục hài lòng khi thấy cảnh tượng rối loạn đã được kiểm soát, khách quý có thư mời đặc biệt cũng không còn bị chen lấn xô đẩy nữa mà đã được vào trong một cách an toàn.

Nhưng hắn chưa yên tâm được bao lâu, đã lại nghe thấy tiếng gọi phiền toái quen thuộc.

“Mục thúc!”

Công Tôn Mục ngoái đầu lại, từ phía bên trong cửa, một thiếu niên diện mạo tuấn tú bước ra khiến các nữ tử kinh hô, hắn vận y phục màu xanh lam, đầu cài trâm ngọc đang cười sáng lạn mà bước nhanh về phía hắn.

"Ôi trời ơi… đó có phải là?”

Thấy người, Công Tôn Mục bất đắc dĩ thở dài. Nhưng chính hắn cũng không để ý tới là biểu cảm của bản thân đã dịu dàng hơn nhiều.

"Mục thúc! Hôm nay con cũng ra ngoài chút rồi về nhé?”

"Thiếu gia. Hôm nay là ngày quan trọng mà ngài còn muốn đi lêu lổng ở đâu nữa chứ hả?”

"Hehe con chỉ tính đi lên núi chút thôi. Hôm qua con mới tìm được cái này hay lắm, nên là thúc cho con ra ngoài chút thôi nha?”

Công Tôn đại thiếu gia, Công Tôn Nhiên vẻ mặt cún con mà cầu xin. Dẫu là thiếu gia chủ của võ gia hàng đầu An Khánh huyện, đôi mắt của hắn lại quá đơn thuần và trong sáng.

Công Tôn Mục nhìn cháu trai, ánh mắt hiện lên chút lo lắng. Từ lúc Công Tôn gia chủ lâm vào bệnh nặng cho tới bây giờ, cuộc chiến thừa kế giữa các thiếu gia đã lên tới đỉnh điểm. Dù ngoài mặt thì trông vẫn có vẻ hoà bình, nhưng thực tế thì đang ngấm ngầm ám toán nhau.

Bởi vì là đứa con được yêu thương nhất và có hậu thuẫn từ nhà ngoại vững vàng, thiếu gia chủ mới chưa bị nhắm đến, thế nhưng chắc chắn một khi họ đấu đá lẫn nhau xong, thì mục tiêu cuối cùng bị nhắm tới vẫn là Công Tôn Nhiên.

Hôm nay là ngày đại lễ, vì công tác chuẩn bị cỗ tiệc, an ninh cũng khu vực nội ô huyện An Khánh đã được siết chặt hơn nhưng đổi lại thì an ninh ngoại ô sẽ bị nới lỏng. Ngọn núi mà Công Tôn Nhiên nhắc tới nằm ở ngoại ô, Công Tôn Mục cảm thấy không an toàn khi để cho hắn đi ra đó.

"Thúc à, thúc à, Mục thúc thúc, làm ơn đi~”

Nhưng nhìn ánh mắt long lanh đó của Công Tôn Nhiên, hắn cũng không nỡ từ chối.

"Hài… thôi được rồi. Nhưng thiếu gia phải đi cùng Công Tôn An.”

Nghe thấy tên mình, thiếu niên nhìn có vẻ trạc tuổi Công Tôn Nhiên vốn đứng ở trong Kiếm Long đội có chút giật mình, chần chừ vài giây rồi bước ra.

Công Tôn Mục quắc mắt nhìn hắn một cái, có vẻ đã nhận ra sự do dự của hắn ban nãy nên cau mày tỏ vẻ không hài lòng, bờ vai của Công Tôn An run rẩy khi nghe thấy giọng ông ta vang lên trong đầu:

"Bảo vệ thiếu gia cho tốt. Nếu để ngài ấy bị thương dù chỉ chút ít thì ta sẽ không bỏ qua nữa đâu.”

Công Tôn An gật gật đầu như đáp lại giọng truyền âm của ông, dù trên mặt không biểu lộ gì mà chỉ một vẻ lạnh lùng. Bàn tay nắm chuôi kiếm của hắn lại đang từ từ siết chặt.

…..

Đã được một tuần trôi qua từ khi Chân Kỳ rời khỏi quán ăn và đi theo Giản Ý. Bởi vì thể trạng cậu hiện đang không được tốt nên thay vì dạy võ cho cậu ngay, Giản Ý quyết định phải bồi bổ thân thể Chân Kỳ trước đã.

Ít nhất thì cũng phải có thân hình như những đứa trẻ cùng tuổi mới được đã.

Vì thời gian dài suy dinh dưỡng, bệnh vặt trong người Chân Kỳ cũng nhiều vô số kể. Nào là viêm dạ dày hơi chút ăn đồ cứng là lại đau vật vã, rồi còn thiếu máu khiến chỉ cần đi lại nhiều chút là lại choáng váng đầu óc, đã thế xương khớp da thịt nhóc con còn quá mỏng manh, va đập mạnh nhẹ đều dễ dàng để lại chấn thương.

Thể chất như thế này mà bây giờ cho tập luyện ngay thì không biết chừng chưa được vài ngày Chân Kỳ đã tàn phế đi mất.

Ban đầu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Giản Ý nghĩ chỉ cần mất đâu đó hai tuần tĩnh dưỡng là đủ để cậu bé khôi phục cơ thể, nhưng khi bắt mạch xong hắn mới thấy tình trạng nghiêm trọng hơn hắn suy đoán nhiều.

"Con cần uống thuốc và châm cứu hơn một tháng mới được. Dẫu sao nếu cơ thể không khỏe thì có học gì cũng vô dụng cả thôi.”

Chân Kỳ vâng dạ ngoan ngoãn nghe lời, mặt cậu giờ đã bớt xanh xao đi nhiều và sau khi được tắm rửa sạch sẽ nhìn cậu cũng có chút dễ thương hơn đúng với độ tuổi của mình.

Giản Ý xoa xoa đầu cậu, thầm than đúng là một đứa trẻ ngoan. Chỉ là hiểu chuyện đến quá mức.

Từ lúc đi với hắn, Chân Kỳ chưa một lần nào từ chối hay cãi lời gì hắn cả. Đây là chuyện tốt, nhưng thay vì bảo rằng cậu nghe lời như thế là vì Chân Kỳ tin tưởng sư phụ mình, thì Giản Ý thấy cậu giống như không biết cách suy nghĩ độc lập mới đúng.

Con người là loài động vật có tính tò mò rất cao, từ lúc sinh ra đến lúc chết đi thì họ cũng sẽ không ngừng đặt ra vô vàn câu hỏi và tìm kiếm giải đáp. Nhưng thay vì thắc mắc tại sao Giản Ý lại đưa ra những yêu cầu như thế cho mình, Chân Kỳ lại chỉ làm theo nó một cách vô điều kiện.

Nếu cậu là một hộ vệ trung thành với chủ nhân thì đức tính này khá là hữu dụng đó, nhưng Giản Ý đâu có định biến cậu thành như vậy, học võ hay học văn thì cũng là học, để học được cho giỏi không phải là chỉ học cách giải đề, mà còn phải học được cách tự hỏi tại sao mình phải giải nó như thế mới tiến bộ được.

Nhưng không biết có phải ký ức kiếp trước vẫn còn ảnh hưởng quá lớn hay không, mà Chân Kỳ bây giờ vẫn suy nghĩ không khác gì một thanh kiếm. Người ta muốn vung, muốn chém thế nào cũng được, bản thân cậu chỉ cần xuôi theo mệnh lệnh mà thôi.

"Thôi thì thời gian chúng ta nán lại nơi này cũng đã kéo dài. Vậy ta sẽ dùng thời gian đó để dạy con những thứ cơ bản trước đã vậy.”

"Vâng?”

"Chân Kỳ, con có biết để đạt tới đỉnh cao kiếm thuật, võ giả cần điều gì nhất không?”

14

1

5 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.