Chương 5
Lý do cầm kiếm.
Chân Kỳ xoa xoa cằm nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời. Nơi cậu sống đó giờ không thu hút võ giả là mấy, đám lưu manh du thủ du thực hay lang thang ở xóm nghèo thì chỉ có được vài ba cái võ mèo cào, ỷ đông hiếp người là chính chứ cũng chẳng mạnh mẽ gì để tham khảo cả.
Còn nếu mà nghĩ về kiếp trước, lúc còn là kiếm, mấy tên chủ nhân cậu thì có khá hơn được một tí đấy, nhưng cũng chỉ ở mức đánh được mấy tên côn đồ xóm chợ mà thôi. Chân Kỳ cũng chẳng rõ họ luyện kiếm thì thường chú trọng vào điểm nào nhất, nội công bình bình mà kỹ năng kiếm thuật cũng xoàng xĩnh, chẳng có thiên phú cũng chẳng có nỗ lực.
Thế nên chỉ đành trả lời đại vậy: "Hừm… dạ là nội công? Có nhiều nội công thì sẽ có ưu thế về sức mạnh hơn ạ?”
Giản Ý cười: “Nội công đúng là rất quan trọng đấy, nội lực nhiều không chỉ giúp con vung kiếm mạnh hơn, tạo ra được kiếm khí, kiếm cương hay kiếm vũ. Mà nó còn là thước đo cho ngưỡng sức mạnh của loài người, khi vượt qua được ngưỡng nội công nhất định, con người ta sẽ càng làm được những điều phi thường. Lăng không hư bộ, hư không nhiếp vật, hay thậm chí là thay đổi cả dòng chảy của tự nhiên.”
"Nhưng mà, cao thủ nội công lại thường chẳng tu luyện kiếm pháp, thay vào đó đa phần đều sử dụng quyền pháp và chưởng pháp hơn. Vì với số nội công mà họ có, họ sẽ tận dụng nó tốt nhất bằng cách biến chính cơ thể mình thành vũ khí.”
"Đối với kiếm pháp thì dù có nhiều nội công cũng là chuyện tốt đấy, nhưng nếu không biết cách dùng, con sẽ chỉ lãng phí nó mà thôi.”
Chân Kỳ gật gù khi nghe lời dạy của Giản Ý. Hắn chỉ mới nói có mấy câu thôi, nhưng đã giải đáp cho cậu được quá nhiều điều, dù không tiếp xúc với cao thủ bao giờ, Chân Kỳ vẫn có linh cảm rằng người sư phụ bí ẩn của cậu đây chắc chắn không phải võ giả bình thường.
Chân Kỳ không nghĩ, trên võ lâm này có nhiều người nhìn được sâu sắc về nội công như sư phụ vậy đâu.
"Vậy nếu người nói là phải dùng nội công cho đúng mới được, thế thì quan trọng nhất là phải tu luyện kiếm kỹ đúng không ạ?”
Giản Ý gật gù, không phải vì đồng ý với lời của cậu nhóc, mà là vì cậu đã biết cách suy diễn và tìm ra câu trả lời khác. Đó là tín hiệu cho thấy Chân Kỳ bắt đầu hiểu phải tư duy như thế nào rồi đấy.
“Kiếm kỹ cũng quan trọng không kém, hạ kiếm, vung kiếm sao cho đúng, thi triển kiếm chiêu sao cho nhịp nhàng là điều tối quan trọng để con tạo ra được sát thương cho người khác. Nếu không học được kiếm pháp tốt, thì dù con có nhiều nội lực tới đâu nó cũng chỉ là vung kiếm lung tung. Dù có mạnh mà chẳng trúng vào đối thủ thì cũng chẳng còn tác dụng gì.”
"Kiếm kỹ con càng cao siêu, chiêu thức của con sẽ càng gọn gàng, càng chính xác, càng ảo diệu. Con có thể đánh lừa cả ngũ giác, cắt xuyên qua mọi mục tiêu, và càng theo đuổi dòng chảy của kiếm, con có thể đạt tới cả trạng thái nhân kiếm hợp nhất, bản thân trở thành kiếm và kiếm chính là bản thân. Mọi nhát vung của con đều sẽ là nhát vung chí mạng."
"Nhưng kiếm kỹ vẫn không phải là điều quan trọng nhất, cao thủ đạt tới hàng cao siêu trong kiếm kỹ có thể tạo ra kiếm chiêu riêng, khai tông lập phái, nhưng thay vì gọi họ là kiếm sư. Ta thấy họ giống như những nhà nghiên cứu về kiếm pháp hơn.”
Đến đây thì Chân Kỳ bí rồi, đó là hai thứ duy nhất cậu nghĩ là tối quan trọng trong kiếm đạo nhưng lại đều không phải. Cậu thử cố gắng gãi đầu gãi tai thêm một hồi nữa nhưng vẫn chẳng nghĩ ra gì cả.
Giản Ý biết cậu bé có nghĩ thêm chục năm nữa có khi cũng chẳng ngộ ra được đâu, vì đến chính cả hắn còn mất không biết bao nhiêu thời gian để ngộ ra được điều đó cơ mà.
"Thứ quan trọng nhất trong kiếm đạo là thứ mà đa phần kiếm sĩ đều đã có từ ngay phút ban đầu nhưng sau đó lại bị bỏ qua. Chính là kiếm ý.”
Chân Kỳ ngạc nhiên trước câu trả lời của thầy mình. Kiếm ý là gì cậu bé cũng đại khái hiểu, nó chính là lý do tại sao con người ta cầm vào kiếm, nhưng thay vì gọi nó là một phần của kiếm đạo, kiếm ý chỉ là ý niệm mà mà loài người đặt vào đó mà thôi.
"Nhưng tại sao…?”
Giản Ý cười tủm tỉm, hắn không trả lời cậu mà lại đặt câu hỏi ngược lại:
"Để hiểu được tại sao nó quan trọng, con phải biết được bản thân muốn gì đã. Kỳ Nhi, lý do con muốn cầm kiếm là gì?”
Chân Kỳ im lặng.
'Bởi vì người muốn con đi theo và học kiếm.’ Cậu tự trả lời trong tâm, nhưng dù không hiểu tại sao, cậu vẫn cảm giác được câu trả lời này không phải câu trả lời mà sư phụ mong đợi.
Thay vào đó thì cậu nói: "Con… cũng chưa biết nữa.”
"Không biết không phải là điều gì xấu đâu. Kỳ Nhi, con đừng có bí xị cái mặt ra như thể sợ ta sẽ la mắng gì vậy. Thay vào đó, bởi vì con không biết nên bản thân con mới đặc biệt đấy.”
Chân Kỳ giật mình. Cậu không biết là nãy giờ bản thân đang tỏ ra buồn bã, chắc cũng đã lâu rồi cậu mới có được cảm xúc cá nhân.
Giản Ý xoa xoa đầu cậu bé con, hắn cầm lấy một cái que gỗ và vẽ lên mặt đất hình thanh kiếm.
"Trên con đường của một võ giả. Giác ngộ là trạng thái mà con bắt đầu hiểu được bản chất con đường của chính mình, sau mỗi lần giác ngộ, người ta sẽ đạt được khả năng cảm nhận cao hơn về võ học của bản thân và có được sức mạnh tăng tiến lớn.”
"Bởi vì bây giờ vẫn còn là quá sớm, ta sẽ không thể nói hết cho con được. Vì đó là những thứ mà con phải trải nghiệm con mới hiểu rõ. Con chỉ cần biết kiếm ý chính là thứ quyết định sự giác ngộ của con mà thôi.”
"Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh lại có một lý do cầm kiếm khác nhau. Có người muốn trả thù, có người muốn bảo vệ người khác, có người muốn dùng kiếm để cướp bóc làm giàu, có người lại muốn thông qua kiếm để chứng minh lý tưởng bản thân.”
"Cao quý hay thấp kém, vĩ đại hay nhỏ nhen, lý do nào cũng không quan trọng. Quan trọng là đến cuối chặng đường, con biết bản thân vung kiếm lên vì điều gì, và hạ kiếm xuống để chặt đứt thứ gì.”
Giản Ý nói tới đây thì dừng lại, hình vẽ trên đất đã bị gió thổi bay nhòe đi, chỉ còn lại những đường nét mờ mờ ảo ảo.
Hắn quay sang nhìn Chân Kỳ, thấy cậu bé đang gãi đầu gãi tai, vẻ mặt rối rắm thì phì cười sau đó vỗ vỗ vai cậu:
"Khó hiểu lắm đúng không? Đừng lo, chúng ta sẽ đi từ những điều cơ bản trước, đầu tiên, ta sẽ giúp con tìm ra lý do mình nên cầm kiếm.”
Không gian như lặng thinh đi khi Chân Kỳ ngẫm nghĩ lại lời nói của sư phụ, tìm ra lý do cho việc bản thân phải cầm kiếm ư?
Cuộc sống cậu rất khổ đau và cực nhọc, nhưng đó giờ nhóc con chưa từng một lần muốn thay đổi điều đó. Cậu vốn là một thanh kiếm, một vật dụng vô tri, việc Chân Kỳ có thể làm là xuôi theo dòng chảy số phận. Vào tay ai, khi nào bị vứt bỏ là chuyện cậu không thể tự quyết.
Mẹ đã nói: "Dần nhi à… con hãy cố sống sót dù không có mẹ, có lẽ sẽ khó khăn nhưng đừng từ bỏ nhé con…”
Vì vậy, Lý Dần đã sống.
Sư phụ đến và nói: "Con có muốn học kiếm thuật từ ta không?.”
Vì thế nên, Chân Kỳ cố gắng dưỡng thân và theo người học kiếm.
Số phận của một thanh kiếm đã được định đoạt từ khi nó chỉ là phôi, dẫu bây giờ Chân Kỳ đã là người, cậu vẫn chưa một lần nghĩ bản thân sẽ được tự chọn lấy cho mình một mục đích sống.
Cậu phải chọn nó như thế nào đây?
"Sư phụ, vậy lý do người cầm kiếm là gì ạ?”
Giản Ý bước đi chầm chậm, hai thầy trò đang sắp rời khỏi khu vực ngoại ô, càng gần vào thị trấn, lượng võ giả mặc y phục Công Tôn gia càng nhiều, đủ để thấy hẳn sắp có sự kiện trọng đại nào đó.
Hắn vừa để ý hoàn cảnh xung quanh, vừa trả lời:
"Bởi vì ta muốn nghe được nhiều câu chuyện mà chưa ai từng kể.”
"Chuyện á? Sư phụ thích nghe kể chuyện à?”
Hơi phất phất tay áo trắng, người qua đường lại tiếp tục lờ đi như không thấy hai người đang bước qua. Cả những kẻ rao hàng kéo khách tinh mắt nhất cũng chẳng để ý những vị khách lạ đang lướt qua mặt mình.
"Đúng thế, không phải những chuyện vĩ đại mà ai ai cũng biết. Mà là những chuyện mà họ không dám kể, không dám nhìn vào. Những sai lầm, thành công không ai công nhận.”
Chân Kỳ không để ý đến điều lạ xung quanh vì đang quá tập trung vào lời nói của sư phụ mình:
"Mấy việc như thế thì có biết bao nhiêu trên đời, làm sao người nghe hết được chứ?”
Giản Ý dừng chân trước một khách điếm nhỏ trong góc đường, nơi được trang hoàng đơn giản bằng đèn lồng và nội thất không mấy tinh xảo nhưng tổng thể lại toát ra vẻ khá ấm cúng.
"Tất nhiên là như vậy, vì thế ta chỉ chọn những câu chuyện đáng giá để nghe thôi.”
Hai thầy trò bước vào quán, chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên nét mặt phúc hậu, tiếp đón cả hai rất niềm nở.
Quán trọ này vắng tanh.
“Nghỉ ngơi hai đêm ở chỗ này, rồi ngày mai con sẽ cùng ta đến chỗ người kể chuyện nhé. Vốn ta đã nghĩ ta nó không được hay, nhưng giờ ta lại thấy khá thú vị rồi.”
Chân Kỳ gãi gãi đầu, không hiểu lắm lời Giản Ý nói. Vừa ngồi xuống bàn không bao lâu thì hai tô mì xương đã được bưng lên, tỏa khói nghi ngút. Nước mì sóng sánh với những lát thịt cắt đều trang trí đẹp mắt làm cho chiếc bụng cậu trở nên cồn cào.
'Thôi thì, sư phụ muốn làm gì thì mình làm theo là được thôi.’
Đối diện cậu, Giản Ý vẫn ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa quán một lúc lâu, phía xa xa là ngọn núi ở vùng ngoại ô, trên môi nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Sau đó mới bắt đầu động đũa.
14
1
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
