Chương 3
Chân Kỳ
Lý Dần quá đỗi ngạc nhiên trước tình cảnh này, một người đàn ông kì lạ trông như một vị công tử thế gia nổi bật từ ngoại hình tới cả khí chất, mang trên vai thanh kiếm quý giá và đẹp đẽ đến mức cậu cũng phải rung động. Chỉ việc hắn ta bước vào cái quán trọ tồi tàn mà đến cả cướp đường cũng chẳng muốn ghé qua đã đủ kì lạ rồi, nhưng hắn ta còn nói gì cơ? Có muốn học kiếm thuật từ hắn không á?
'Đừng nói là… hắn đang muốn nhận mình làm đệ tử đấy à?’
Lý Dần cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ nét mặt của người đàn ông lạ mặt, tóc của hắn ta rất suôn mượt, đây là một điểm đáng chú ý. Chỉ cần nhìn vào tình trạng tóc, bạn có thể biết được rằng người đứng trước mắt mình là người thực sự có tiền để dùng bồ kết và hương liệu chăm sóc, hay chỉ là lũ lừa đảo mặc vào mấy bộ quần áo bắt mắt rồi vờ như bản thân là quý tộc trong khi đuôi tóc xác xơ và chẻ ngọn.
Nhưng tên trước mắt cậu chắc chắn là kẻ có tiền, thậm chí là nhiều tiền.
Và nếu anh ta mang theo một thanh kiếm, thì hẳn hắn ta là cao thủ đủ để kiếm được số tiền để nhàn rỗi chăm sóc bản thân như vậy. Dẫu sao thì các võ nhân khá được mà cậu từng tiếp xúc qua cũng chẳng có tóc tai tốt được như người đàn ông này, vì dù họ có thể kiếm được tiền bằng cách chiến đấu, họ cũng không đủ rảnh rỗi để quan tâm xem tóc mình có bết dính hay không.
"Ta không hiểu đại nhân đang nói gì cả?”
Dù sao thì, nếu hắn ta giàu có và mạnh mẽ tới vậy, hẳn hắn có thể thừa sức gặp được nhiều thiên tài với thể chất tốt bẩm sinh sẵn sàng trở thành đồ đệ, vậy tại sao lại chọn cậu? Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên?
'Không lẽ hắn đã nhận ra điều gì đó rồi sao?’
Thấy Lý Dần cứ nhìn chằm chằm mình với ánh mắt nghi hoặc, Giản Ý thở dài:
"Con đang cố đoán ý đồ của ta đấy sao? Nếu con thắc mắc liệu có phải ta đã biết điều gì đó hay không thì… đúng đó, ta biết. Con là một đứa trẻ đặc biệt, một thanh kiếm dưới hình dạng con người.”
Lý Dần mở mắt trừng trừng vì lời nói đó, đồng tử cậu thắt lại và mồ hôi lạnh chảy đầy trên lưng.
Làm sao có thể…
"Đừng cố gắng dùng cái não nhỏ bé của con để cố nghĩ làm thế nào mà ta biết được, chỉ cần hiểu là ta sẽ không hại con đâu.”
Dù Giản Ý đã cố gắng trấn an, Lý Dần vẫn không thôi nghi hoặc. Trái tim cậu vẫn đang đập mỗi lúc nhanh hơn, nhưng khác với khi nãy, lý do cậu hoảng loạn không còn là bởi vì sợ hãi cái chết, mà là sợ hãi vì có người biết được thân phận của cậu.
Đúng như lời Giản Ý nói, Lý Dần vốn là một thanh kiếm.
Hay nói đúng hơn là ở kiếp trước.
Cậu không biết bản thân có đặc biệt hay không, nhưng từ khi phôi kiếm được hình thành, cậu đã có được suy nghĩ.
Lý Dần không phải là một thanh kiếm quý, cậu không được làm ra từ bậc thầy rèn dũa tài ba nào cả, người đã tạo ra cậu chỉ là chủ nhân của một lò rèn địa phương, cả cuộc đời thứ ông rèn nhiều nhất là cuốc, liềm, búa, những công cụ nhà nông mà dân thường hay cần đến. Chất lượng của các thành phẩm không hề cao, đa số đều sẽ hỏng sau vài ba năm sử dụng.
Người ta hay nói những thanh thần kiếm, ma kiếm trong giang hồ đều có linh tính riêng, nhưng Lý Dần cũng không chắc liệu còn có thanh kiếm nào giống như cậu nữa, nghe được và hiểu được ngôn ngữ loài người.
Nhưng dù có biết suy nghĩ đi chăng nữa, điều đó cũng không khiến cậu trở nên khác biệt, cậu không thể giao tiếp với con người và chất lượng của cậu cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng chắc bởi vì chủ nhân cậu, người đã mua kiếm với giá chỉ hai đồng xu cũng ít khi sử dụng nên cậu có sống được lâu hơn chút.
Chủ nhân của Lý Dần ở kiếp trước cũng chẳng phải tay nào máu mặt. Gọi hắn là võ giả có khi còn ngượng mồm. Hắn chỉ là một trong số vô vàn kẻ trong võ lâm này mơ mộng bản thân sẽ trở thành cao thủ, nhưng lại không đủ tài năng hay nỗ lực để chạm đến dù chỉ là vạch xuất phát.
Thế giới ngoài kia đầy rẫy những người như hắn, học kiếm thuật từ mấy quyển công pháp ba xu rồi mỗi ngày vung vẩy kiếm vài lần và ôm mộng hão huyền, trước khi chết mất xác ở đâu đó dưới tay một kẻ khác.
Sau khi chủ nhân chết, Lý Dần đã đổi chủ vài lần nữa trước khi gãy làm đôi và bị vứt trong đống rác, rỉ sét và mục rữa rồi dần dần tiêu tán. Khi bóng tối phủ mờ và cậu không còn thấy gì, Lý Dần nghĩ rằng bản thân đã chết, nhưng không ngờ cuối cùng lại mở mắt trong tiếng khóc òa của trẻ sơ sinh và vòng tay của một người phụ nữ lạ mà sau này cậu gọi là mẹ.
Cậu đã tái sinh, với cái tên Lý Dần.
Nhưng sống được thêm một lần nữa có phải may mắn hay không? Lý Dần không chắc. Lý gia là một gia tộc tương đối giàu có trong vùng, nhưng không đủ để cho tất cả thành viên xài tiền thoải mái, chỉ là cha cậu, người nuôi sống cả gia đình là học giả có tiếng và thường xuyên đi dạy chữ cho các thế gia công tử, nên mới có chút tiền mọn.
Nếu cậu là con vợ cả, có khi còn được hưởng chút sung sướng, nhưng gia chủ có tới mười mấy bà thiếp thất, mỗi người lại có một hai người con, chút ít của cải đó làm sao tới phiên cậu hưởng. Mẹ cậu chỉ là gia nhân thấp hèn, trước khi có cậu công việc của bà là giặt giũ quần áo, nếu không phải hôm đó Lý gia chủ quá say, thì với nhan sắc tầm thường của mình, bà đã chẳng bao giờ được ông để ý tới.
Nhưng có cậu rồi, đời của bà cũng đâu có thay đổi gì, mẫu bằng tử quý chỉ dành cho những trường hợp mà ít nhất đứa con đó vẫn nhận được sự quan tâm nhỏ nhặt, cậu đâu có phải vậy. Sau khi đặt cho con trai út một cái tên đơn giản đến mức chẳng có chút chất xám nào, Lý Dần, bởi vì cậu sinh năm con hổ. Ông ấy đã ném hai mẹ con cậu đến cái quán ăn tồi tàn này và từ đó chẳng còn đoái hoài gì nữa.
Quán ăn mà mẹ cậu nhận được, nằm trong góc sâu nhất của khu ổ chuột nơi chỉ toàn những người ở dưới đáy xã hội, nghèo đến mức có khi còn chẳng có khoai mà ăn chứ nói chi đến đi ăn hàng, ăn quán. Thế nên nơi này rất rất ế ẩm, ngày kiếm được chừng đâu tầm ha ba xu là nhiều, có hôm chẳng có cắc bạc nào mà ăn.
Lúc đầu bọn côn đồ còn đến gây sự thu tiền bảo kê, đập vỡ ghế vỡ bàn, xong cuối cùng cũng phải bỏ đi vì nhà này còn nghèo hơn cả cái túi tiền dắt hông của chúng. Tính cả tổng tài sản có khi chưa tới một lượng bạc.
Chẳng được vài năm sau khi sinh cậu, mẹ đã mắc phong hàn mà chết.
Dù bà đã cố gắng đi giúp việc, đi giặt đồ giúp phường may, làm vú nuôi tất bật trong thời gian đó, cuối cùng số tiền bà để lại cũng chỉ đủ để nuôi sống cậu thêm một năm nữa. Thế là lúc chỉ vừa mới lên năm, Lý Dần đã bắc ghế lên và nắm bàn tay nhỏ bé của mình vào chảo bếp.
Nhưng tự thân sống sót cũng rất khó khăn, dù miệng ăn của cậu thật nhỏ bé và chẳng tốn bao nhiêu gạo. Lũ ăn quịt, lũ vô lại vẫn cứ ghé thăm và thân thể cậu mỗi lúc lại gầy đi, bây giờ Lý Dần đã lên mười hai, nhưng cậu bé bằng mấy thằng nhóc tầm sáu, bảy tuổi.
Với cái thân mình mà chỉ cần có hôm gió hơi lộng một chút, cậu sẽ đổ bệnh ngay. Cậu còn chẳng đủ sức để lết tới trung tâm thành phố mà xin gia nhập Cái Bang, mà chắc gì họ đã thu nhận cậu? Đến cả lũ ăn mày còn chẳng nghèo và yếu như cậu.
Thế nhưng, người lạ mặt này lại nói hắn ta muốn thu nhận cậu làm đệ tử?
Cậu thậm chí còn chẳng có gì để mất.
"Ngài… muốn gì từ ta?”
Giản Ý xoa xoa cằm hơi ngẫm nghĩ trước câu hỏi này, hắn không đáp, mà hỏi ngược lại:
"Con có gì để ta lấy đâu chứ? Chẳng lẽ ta lại lấy cái mạng nhỏ này của con? Hay ta nên hỏi là, liệu con có tiếc mạng không?”
Lý Dần nhún nhún vai, chút sợ hãi còn sót lại nơi đáy mắt cũng đã biến mất, cậu đáp:
"Nếu ngài cho được một bữa ăn thịnh soạn thì… cũng được thôi. Đáng để bán đấy.”
Giản Ý lại cười ha ha trước câu nói này, chợt hắn nghiêm túc, nhấc thanh kiếm lên. Thấy thế, Lý Dần vội quỳ xuống.
"Ta, Giản Ý hôm nay sẽ nhận Lý Dần làm đệ tử đầu tiên. Đặt cho tên mới là Chân Kỳ, từ bây giờ, rũ bỏ quá khứ và con người cũ, thực hiện chín lần lạy và nhận lấy sự giáo dục từ ta!”
Lý Dần, à không, Chân Kỳ cúi rạp người xuống đất, lạy chín lần trước thanh kiếm đang chĩa vào đầu mình, rồi nói:
"Đệ tử xin bái kiến sư phụ!”
Con dê đen hưng phấn nhảy xoay vòng vòng trên bàn gỗ, tiếng "lộp cộp lộp cộp” cứ vang lên không ngớt.
Giản Ý cũng mỉm cười hài lòng.
Sau hôm đó, quán ăn vô danh đột ngột biến mất mà chẳng có ai nhận ra.
….
CHOANG!!
Ấm trà bay ngang qua đầu của ông lão và đập vào bức tường đằng sau, tuy chỉ để lại một vết xước nhỏ trên má, nó cũng đã dọa cho lão đổ môi lạnh ròng ròng, mặt mày tái mét.
Người phụ nữ ngồi đối diện ông ta trên một chiếc ghế làm từ gỗ quý, điêu khắc tinh xảo đang lau nhẹ bàn tay đeo đầy vòng vàng và nhẫn đính đá quý của mình, cất giọng chán ghét:
"Lâm tổng quản, đã bao nhiêu lần ông bước vào căn phòng này và nói với ta rằng 'ông không thể’ rồi chứ hả?”
"Bẩm… bẩm phu nhân… đã là lần thứ 2 rồi ạ…”
"Và? Trước đó ta đã nói như thế nào?”
"N..nếu đến lần thứ ba tiểu nhân vẫn chưa làm được, tiểu nhân sẽ đầu lìa khỏi cổ…”
"Ha!”
Vị phu nhân cười khẽ khiến cho bờ vai của tổng quản lại run lên bần bật, lão vội dập đầu liên tục đến mức bật máu, hốt hoảng lên tiếng:
“Xin hãy tin tưởng tiểu nhân thêm lần này nữa thôi! Thưa phu nhân! Tiểu nhân đã mời được cao thủ của Sát Môn rồi và sẽ chắc chắn thành công!”
Vị phu nhân khẽ vuốt cạnh chén trà bằng ngón tay trắng ngọc, dù đã có chút ít nếp nhăn, gương mặt bà dưới ánh đèn hiu hắt vẫn không khó để thấy được quá khứ chắc chắn từng là một mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ là đôi con ngươi tàn ác và vẻ âm trầm đã che mờ điều đó.
"Tốt nhất là ông nên làm như vậy.”
Tiếng dế kêu khẽ lung lay mặt nước nơi ánh trăng đậu, gió hiu hiu thổi mà chẳng ai hay biết một âm mưu tàn ác đang được hình thành.
14
1
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
