Chương 2
Số phận lạ kỳ.
Hồi 1. Người tốt và kẻ ích kỷ.
Chương 1.
Huyện An Khánh, tỉnh Vân Dương là huyện đông đúc thứ hai của tỉnh này, chỉ sau mỗi huyện Vân Nam. Sự thịnh vượng của nó không chỉ đến từ việc sở hữu vùng đất có lịch sử văn hóa lâu đời với nhiều danh lam thắng cảnh, hay nơi đây cũng từng là cố đô của triều đại nhà Luận.
Mà còn bởi vì nơi đây là nơi tọa lạc của một trong ba gia tộc võ sĩ lớn nhất Vân Dương, Công Tôn thế gia.
Từng là một võ quan, tổ tiên của Công Tôn thế gia đã lập được nhiều công lớn khi còn ở trong triều đình, sau khi cáo lão về hưu, ngài đã tự tạo ra một môn võ học tích lũy tâm đắc của cả đời mình và truyền bá cho các đời con cháu, đặt nền móng để cho một võ gia lớn mạnh gắn liền với kiếm công phát triển đến mức được gọi là Kiếm Long gia tộc. Sự hiện diện của họ là minh chứng cho an toàn của toàn huyện An Khánh, mọi thế lực khác nơi đây đều phải cúi mình.
Ngoài ra, gia chủ tại vị của Công Tôn thế gia, Kiếm Long Công Tôn Tự cũng là một trong 50 cao thủ mạnh nhất giang hồ, có tên trong Đỉnh Phong bảng - một bảng xếp hạng cao thủ uy tín lâu đời.
"Hãy nghe rõ, thưa quý khán giả, sau đây ta sẽ kể về câu chuyện Kiếm Long đại nhân đã chặt cổ ma đầu khi chúng sát hại dân chúng An Khánh như thế nào…”
Người kể chuyện vẫn cứ thao thao bất tuyệt trên đài, nhưng mặc kệ lối kể chuyện phóng đại và nhàm chán tột độ ấy, các khách hàng vẫn tập trung lắng nghe và "ồ òa!” lên mỗi khi tới đoạn cao trào.
"Nghe đúng là khó tin thật nhỉ. Kể như kiểu lão già đó sắp hóa thành rồng thực sự rồi vậy, đúng là khoác lác.” Một kiếm sĩ trong góc quán lè nhè với người khách ngồi cạnh mình, hơi men bốc lên trong giọng nói đủ để thấy hắn ta đã chẳng còn tỉnh táo. Nhưng may mắn cho hắn, vị khách này không phải là một người đến từ huyện An Khánh nên anh ta chỉ cười xòa trước câu nói mang tính xúc phạm đến anh hùng của nơi đây.
"Ồ vậy sao? Nghe có vẻ như đại hiệp đây không tin vào sức mạnh của Kiếm Long đại nhân vậy.”
Tên say rượu nở một nụ cười khinh bỉ: "Kiếm Long quái gì nữa, giờ con rồng già đang thoi thóp trên giường sắp chết tới nơi rồi kia kìa. Nếu bây giờ bổn đại hiệp đến và tát nhẹ lão một cái, có khi cũng đủ để lão xuống mồ rồi ấy chứ.”
Người khách trẻ tuổi há hốc mồm trước câu nói ấy, hơi nhíu mày lo lắng: "Đại hiệp, ngài không nên nói thế một cách bất cẩn được đâu.”
"Ai dám nói gì, ta chỉ đang nói ra sự thật mà thôi. Lão giờ hom hem như cái xác khô còn Công Tôn gia cũng loạn hết cả lên rồi. Có khi chẳng bao lâu nữa, huyện An Khánh sẽ đổi chủ ngay ấy mà.”
Người khách vẫn liên tục sỉ nhục Công Tôn gia trong khi rót rượu, không hề để ý đến việc thanh niên cạnh mình đã rời đi tự lúc nào. Trên ghế chỉ còn lại hai đồng xu cũ.
Giản Ý rời khỏi quán, dạo bước trên con đường tấp nập người qua kẻ lại, chợt ngực áo của hắn hơi hơi rung động và rồi một cái đầu lông xù xù thò ra.
"Ôi trời, ta biết ngay là ngài cũng có hứng thú mà, Dương Tự. Chúng ta có nên ghé thăm Công Tôn gia một chuyến không nhỉ?”
Vật trong ngực áo hắn có hình dạng của một chú dê con màu đen tuyền nhưng với kích thước chỉ ngang một con mèo, kêu "be be” hai tiếng như thể đáp lại câu hỏi.
“Ta hiểu, nhưng ngài có nghĩ chúng ta nên quan sát thêm không? Câu chuyện của một anh hùng nhưng giờ rơi vào kết cục thảm thương và bị khinh bỉ, có hơi nhàm chán và đại trà quá.”
"Bee be!”
"Chà, có vẻ như ngài đã ngửi thấy mùi gì đó thú vị rồi. Đừng gấp gáp và ta hứa là chỉ tìm hiểu thêm chút nữa thôi rồi đến đó ngay nhé?”
"Be.”
"Tốt, vậy thì giờ cứ dạo quanh một vòng An Khánh xem sao.”
Giản Ý bước chậm trên đường, khi đi qua một người trên phố, gương mặt bình thường của hắn bỗng thay đổi trong chốc lát và biến thành một dung mạo hoàn toàn khác. Y phục cũng chuyển từ màu nâu xám thành bộ bạch y sang trọng với những đường thêu tinh tế. Dẫu vậy thì dường như vẫn chẳng có ai nhận ra sự thay đổi chóng vánh này.
Thậm chí dù đã có vẻ ngoài nổi bật như một công tử thế gia như vậy, tất cả người qua đường vẫn lờ đi và lướt qua hắn như bình thường mà chẳng chú ý hay ngoài đầu lần nào.
Hắn cứ đi lại thong dong trên đường, quan sát mọi người và những biểu cảm khác nhau của họ, để ý cảnh vật, con đường và những tòa nhà đông đúc nhộn nhịp.
Phố xá sầm uất, khách điếm và tửu lâu mọc san sát nhau và các võ giả đi lại trên đường với vũ khí dắt bên hông, nhưng dân thường lại quá thản nhiên trước điều đó. Giản Ý phát hiện những lá cờ nền trắng có họa tiết rồng xanh được treo ở tất cả cửa hàng, là biểu tượng của gia tộc Công Tôn.
‘Chắc đó là lý do mà nơi này yên bình tới vậy.’
Rất hiếm nơi mà thường dân có thể không sợ hãi dù nhân sĩ giang hồ đang ở khắp mọi nơi. Bởi vì võ lâm và triều đình có thỏa thuận không can thiệp từ lâu đời nay, các hành vi quá khích của võ giả thường bị quan lại bỏ qua chỉ cần nó không ảnh hưởng tới họ.
Nhưng "không ảnh hưởng” là một cụm từ quá đỗi mơ hồ để đánh giá và buộc tội võ lâm nhân khi cần thiết, tất nhiên nếu họ đánh đập thường dân, họ sẽ bị luận tội. Nhưng không phải người ta chỉ sợ hãi sức mạnh của họ, mỗi khi có xích mích giữa các võ giả, họ lại rút vũ khí ra và trong quá trình đó nhà cửa, cơ nghiệp và tài sản của dân chúng sẽ bị thiệt hại. Dù có bồi thường hay không, nó vẫn để lại hậu quả và những người không liên quan phải hứng chịu điều đó.
Vậy nên dù cho có là chính, tà hay ma, người ta vẫn đều sợ hãi võ lâm nhân sĩ.
'Nhưng bầu không khí của nơi đây thật khác biệt.’
Giản Ý tiếp tục rảo bước và để đôi chân tự dẫn mình đi. Hắn xuyên qua các con hẻm, đến cả những khu ổ chuột, lướt qua các kỹ nữ áo váy lụa là ở khu đèn đỏ và ngắm nhìn cả những cánh đồng nơi ngoại ô.
Đi mãi, đi mãi cho tới khi mặt trời lặn mà không hề hay biết, cuối cùng bước chân của Giản Ý dừng lại khi đứng trước một quán ăn tồi tàn.
Ngọn đèn dầu leo lắt trước quán sáng chập chờn trong gió, yết ớt tới mức có thể tắt bất cứ lúc nào.
'Tại sao số phận lại đưa ta đến đây?’ Giản Ý tự hỏi, nhưng hắn không suy nghĩ về câu trả lời mà ngay lập tức đẩy cửa. Tiếng chuông "ring rang” kêu, đánh động người duy nhất đang ở trong quán ăn này.
Một cậu bé con, ăn mặc quần áo đầy mụn vá khâu lung tung, đầu tóc rối bù vọt ra và đứng trước mặt hắn.
Nó gầy tới cái mức mà chỉ trông như mới lên bảy.
"Khách nhân xin mời vào.”
Giản Ý gật đầu và cười khẽ, theo sau bước chân của thằng bé, ngồi vào cái ghế gỗ đã mục đến mức loạng choạng.
"Cho ta một chén cháo và ít bánh khô là được rồi.”
Thằng nhóc gật đầu, sau đó đi vào trong bếp.
Giản Ý dõi theo bóng lưng của cậu, nụ cười mỉm vẫn duy trì trên môi, hắn lẩm bẩm khi thấy cậu lôi ghế ra rồi trèo lên để đứng cho ngang tầm với bệ bếp.
"Lần đầu ta thấy một ai đó trông như vậy đấy.”
Dê đen ló đầu ra, sau đó giãy dụa một chút và nhảy lên bàn gỗ, gõ gõ móng chân của mình kêu hai tiếng "cộp cộp”.
"Ha ha, ta biết ngài đang rất phấn khích, nhưng xin hãy bình tĩnh và để ta hỏi chuyện đứa bé này trước đã.”
Dê đen "be” lên một tiếng rồi nằm rạp xuống bàn.
Chẳng mấy chốc, một bát cháo loãng đã được bưng ra, khói bốc lên nghi ngút và mùi hương của hành lá ngạt ngào trong không khí.
Cạch! Đó không phải tiếng tô sứ va chạm với bàn ăn, mà là tiếng Giản Ý đặt thanh kiếm của mình lên bàn.
Đôi mắt vốn vô cảm từ đầu tới giờ của nhóc con có chút rung động khi thấy nó, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu đã lấy lại bình tĩnh và phục vụ khách như thường làm.
Cháo hành và bánh bột gạo cháy khét, không cần chạm vào cũng biết là cứng như đá. Nhưng điều khiến Giản Ý chú ý là những khúc hành trong tô cháo, chúng dài y chang nhau không lệch một mi li nào, dù đã được cắt rất nhỏ.
Bình thường thì sẽ chẳng có ai để ý tới điều này cả, nhưng Giản Ý không phải người thường.
Đương lúc nhóc con định quay đầu rời khỏi, Giản Ý lại bất chợt nắm lấy chuôi kiếm, rút nhanh nó ra khỏi bao và đâm mạnh về phía cậu bé.
Một người thường không có nội lực, chưa bao giờ tập luyện và không hề có bất cứ giác quan vượt trội bẩm sinh nào cả, nhưng Giản Ý lại đang đâm về phía thằng bé bằng một trong số những độc môn công pháp của sát thủ, Vô Cảm Sát.
Không hề toát ra sát khí, âm thanh hay tạo ra bất cứ một chút rung động không khí nào, đây là nhát đâm mà bạn không thể biết, không thể cảm nhận ngay cả là sau khi chết.
Cho dù là nhất lưu cao thủ, nếu nhận phải đòn này thì cũng sẽ ngã xuống như thể ngất lịm, chết trước cả khi thấy đau đớn.
Nhưng Giản Ý lại đang dùng nó với một đứa sẽ suy dinh dưỡng trong một quán trọ tồi tàn.
VẬY NHƯNG!
Thằng nhóc giật người sang bên trái và quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt ngỡ ngàng, nếu là một võ giả, hẳn cậu đã nhảy bật lên và tấn công lại ngay lập tức trong cơn giận dữ. Nhưng không! Cậu ấy chỉ né nó và rồi ngã ngồi ra phía sau trong cơn sợ hãi, cố gắng lấy lại hơi thở và hỏi:
"Tại sao…”
Rõ ràng, dù cậu đã né được đòn đánh mà ngay cả cao thủ võ lâm cũng khó mà tránh được, nhưng cậu thực sự không phải là võ giả.
Giản Ý bật cười lớn khi nhìn vào đôi mắt hoang mang tột độ đó:
"Ha ha! Số phận đúng là đã sắp xếp cho ta một bất ngờ.”
Hắn hơi dừng lại một chút, liếc nhìn con dê đen đang gõ móng liên tục vào bàn gỗ, rồi đề nghị một thứ mà đến chính hắn cũng không biết sẽ thay đổi cuộc đời của cả hai bọn họ:
"Con! Có muốn học kiếm thuật từ ta không?”
15
1
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
