TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21: Ta lẻ kẻ ác mà

Vân Xuyên không hề có phản ứng, nàng ngồi trên mũi đao, tốc độ mũi đao đâm vào người nhanh hơn Tạ Ngọc Châu rất nhiều, chiếc áo choàng dưới thân dần bị máu thấm đẫm, nhưng nàng dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

"Vân Xuyên tỷ tỷ, tỷ nói xem... chết cháy và bị đao đâm chết cái nào đau hơn, chúng ta còn có lựa chọn nào khác không? Tỷ nói chuyện với ta đi mà, tỷ để ý đến ta một chút đi... ta sợ..."

Nghe "cạch" một tiếng, chiếc vòng tròn thứ hai rơi ra từ vòng tay vàng đã được lắp trở lại, những ký hiệu nhảy múa điên cuồng trên Thị Thạch của Vân Xuyên đột ngột dừng lại. Vân Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cất những dụng cụ kỳ lạ đó vào túi, rồi cuối cùng nằm thẳng người sang hướng khác, kéo chiếc áo choàng ra khỏi dưới thân.

Chỉ một cử động này, trên người Vân Xuyên nhanh chóng xuất hiện thêm mấy vết thương do đao, máu loang ra thành mảng lớn.

Tạ Ngọc Châu nhìn động tác của Vân Xuyên, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nói: “Đúng là vậy, nghe nói bị bỏng đau đớn lắm, hay là bị đâm chết cho gọn gàng dứt khoát một chút...”

Nàng ta còn chưa lẩm bẩm xong, đã thấy Vân Xuyên đột nhiên ném chiếc áo choàng vào biển lửa phía xa, trong nháy mắt tàn lửa bắn lên cao. Cổ tay Vân Xuyên giơ cao, chiếc vòng vàng trên cổ tay tức khắc bung ra thành ba tầng bảy vòng tròn, các vòng tròn ở tầng trong và tầng giữa xoay tròn cực nhanh, viên đá màu xanh lam bên trong vòng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Ngay khoảnh khắc đó, tro tàn của chiếc áo choàng đã cháy hết đột ngột bay lên từ biển lửa, lượn vòng phía trên những tàn lửa, đám tro tàn dường như có ý thức riêng, xoay tròn hội tụ lại rồi lao về phía Vân Xuyên.

Vân Xuyên đưa lòng bàn tay ra mặc cho đám tro tàn này quấn lấy cánh tay mình, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi về phía chúng.

Chỉ một hơi thổi nhẹ nhàng nhưng đối với đám tro tàn lại tựa như một cơn cuồng phong, tro tàn nương theo hơi thở của Vân Xuyên tức khắc bốc lên, hình dáng màu xám tro tản ra hóa thành một con chim Bằng khổng lồ, dang rộng cánh bay tới, từ trên mũi đao quắp lấy Vân Xuyên và Tạ Ngọc Châu, tránh khỏi ngọn lửa bay về phía bầu trời đêm đen tối.

Tạ Ngọc Châu bị tro tàn quấn lấy bay đi, bên tai tiếng gió rít gào. Việc đột nhiên được cứu khiến đầu óc nàng ta nhất thời trống rỗng, nàng ta ngước mắt nhìn Vân Xuyên bên cạnh cũng đang bị tro tàn quấn lấy, ngơ ngác trong giây lát rồi đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc đến sững sờ nói: “Là thuật thổi khói thành tro…”

Ngựa rừng phiêu đãng, bụi trần cuốn bay, ấy là vạn vật dùng hơi thở thổi vào nhau vậy. Muôn hình vạn trạng, đứt mà không gãy, tan mà không mất.

Là một trong những pháp thuật tối cao của Tiêu Dao Môn, thuật thổi khói thành tro.

Sao có thể chứ? Vân Xuyên sao lại biết thuật thổi khói thành tro? Vân Xuyên rõ ràng chỉ là một cô nương bình thường không có tu vi linh lực, hơn nữa vì tinh thần bị kích động nên hành xử kỳ quái…

Trong lòng Tạ Ngọc Châu rối bời, những vấn đề mà nàng ta đã bỏ qua giữa hàng loạt tai họa liên tiếp không ngừng ập đến giờ đây lại thi nhau trào dâng trong tâm trí.

Tại sao Vân Xuyên có thể dùng tay không khắc pháp thuật lên gương?

Thị thạch của nàng tại sao có thể nhìn thấy kết cấu cốt lõi của mộng cảnh?

Tại sao nàng có thể bình an vô sự trở về từ tay những kẻ đã bắt cóc mình?

Tiếng tim đập của Tạ Ngọc Châu vang lên như sấm bên tai, nàng ta khó khăn cất lời: “Vân Xuyên… những kẻ bắt cóc tỷ, tại sao lại chết treo trên cây quýt? Cây quýt đó… làm sao mà mọc ra được?”

Vân Xuyên dường như cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Tạ Ngọc Châu. Nàng quay đầu lại nhìn Tạ Ngọc Châu, tấm lưng được ánh lửa chiếu rọi thành một màu đỏ rực như máu, còn phía trước người lại được ánh sáng từ chiếc vòng tay chiếu rọi thành màu xanh lam thăm thẳm, tựa như liệt hỏa và biển sâu đang phân chia ranh giới trên người nàng.

Cuồng phong nóng rát thổi tung bộ quần áo nhuốm máu và cháy sém của nàng kêu phần phật, mái tóc dài màu trắng bạc của nàng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, tựa như đang xuyên qua giữa biển sâu và lửa đỏ.

"À, là ta trồng đó." Giọng Vân Xuyên nhẹ nhàng.

Tạ Ngọc Châu chậm rãi hỏi: “Trồng ở đâu?”

"Trong cơ thể bọn họ."

“… Bốn người chết ở Phó gia trang dạo trước, cây mọc trên người họ cũng là do tỷ trồng sao?”

"Chỗ đó gọi là Phó gia trang à? Ừm, đúng là có bốn người như vậy."

“… Tỷ biết, đây là gϊếŧ người không?”

"Ta biết chứ."

Vân Xuyên nghiêng đầu, đôi mắt nàng cũng tựa như biển cả đang bốc cháy, sáng rực mà thăm thẳm.

"Ta là một kẻ xấu độc ác tàn nhẫn mà."

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.