TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48

Khu tập thể chỗ nào cũng có người tụ tập nói chuyện, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bàn tán sôi nổi thế.

“Nhà doanh trưởng Cố, em mới về à?” Chị dâu nhà bên cạnh thấy Bảo Ny đạp xe từ ngoài về, bèn hỏi một câu.

“Vâng, em mới về.” Bảo Ny vội về nhà, cũng không nói nhiều, mở cửa vào nhà.

Quả nhiên, Cố Dã cả đêm không về.

Bảo Ny rửa mặt xong, thay quần áo, lại đi ra ngoài.

“Chị dâu, chị biết đã xảy ra chuyện gì không? Mọi người bàn tán xôn xao cả.”

Chị dâu nhà họ Trương không ngờ Bảo Ny lại ra ngoài, ngẩn người một lúc mới trả lời: “Nghe nói là tàu chiến của chúng ta chạm trán tàu địch, còn nổ súng nữa.”

Chắc là gặp phải kẻ đến khıêυ khí©h, tàu cá và tàu chiến lại cùng lúc ập đến.

Trước đây Bảo Ny cũng thường xem video nói rằng tàu cá của nước mình rất dũng cảm, dám xông thẳng vào tàu chiến của địch, không ngờ lại có chuyện này thật.

Còn có một video khác khiến Bảo Ny thấy thú vị, nói là những năm sáu mươi, bảy mươi, rong biển do ngư dân trồng ở vùng biển gần bờ thường quấn vào chân vịt của tàu chiến địch đến khıêυ khí©h, khiến chúng không thể di chuyển được.

Bảo Ny chưa kiểm chứng những tin tức này là thật hay giả, chỉ thấy hay hay thôi.

Nhưng cô rất am hiểu về trồng rong biển, vì bản thân đã từng làm rồi.

Hồi cấp hai, ông nội Khương thấy cô không biết khổ cực của người dân, bất chấp sự phản đối của mẹ cô, đưa cô đến một cơ sở nuôi trồng rong biển. Cả kỳ nghỉ hè, cô gần như đã làm hết mọi việc ở đó.

Người phụ trách cơ sở là bạn từ nhỏ của ông nội Khương, không hề giấu giếm, việc gì cũng chỉ cho cô tỉ mỉ.

Lúc đó trong lòng cô ấm ức lắm, bạn bè thì đi du lịch, còn cô bị ép làm việc ở trại nuôi trồng. Thành ra, khi người chú đó giới thiệu về nguồn gốc của nghề trồng rong biển nhân tạo, cô chẳng để tâm, cũng không biết thời đại này đã bắt đầu trồng rong biển nhân tạo chưa.

Bảo Ny rất quan tâm đến chuyện này, dù sao cô cũng phải tìm việc gì đó để làm, không thể giống như những chị dâu khác, ngày ngày cũng chỉ quanh quẩn việc nhà rồi buôn chuyện, cô mới 19 tuổi!

Bây giờ chưa phải lúc nói đến chuyện này. Hơn nữa, mười năm biến động nhất sắp đến rồi, việc gì cũng phải chuẩn bị kỹ càng, không thể chỉ là suy nghĩ nhất thời.

Đây không phải thời đại sau này, tự mình khởi nghiệp, cùng lắm thì thất bại rồi làm lại.

Bảo Ny cũng không hiểu rõ lắm về chính sách hiện hành, có những quy định cần phải tuân thủ, nếu không bị gán cho cái mác nào đó thì rất khó để lật mình.

Bảo Ny suy nghĩ vẩn vơ một lúc, rồi thấy Cố Dã đi tới từ xa. Cô chào chị dâu nhà họ Trương một tiếng, sau đó đứng đợi anh đến để cùng về nhà.

“Anh cả đêm không về à?”

“Ừ, có chút việc, bố thế nào rồi? Đồng đội anh nói người bị thương là đại đội trưởng đội 1 của đảo, lúc đó anh đang làm nhiệm vụ, không thể đi được.” Cố Dã không ngờ bố vợ mình lại gan dạ đến thế, dám lái thuyền đâm thẳng vào tàu chiến của địch!

“Không sao rồi, xương đã nối xong, sáng nay anh cả và chị dâu đưa bố đi bệnh viện ngoài đảo chụp phim, xác nhận không vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi là được.” Bảo Ny kể lại lời bác sĩ cho Cố Dã nghe, để anh yên tâm.

“Vậy cũng tốt, thời gian này tàu cá không được ra khơi, vừa hay được nghỉ ngơi.” Sáng nay họp, quân đội đã thông báo cho các đội đánh cá rồi.

“Cũng tốt, trời ngày càng lạnh, vốn dĩ cũng chẳng ra khơi được mấy chuyến nữa.” Mùa đông là mùa đánh bắt ít, không ra khơi thường xuyên.

“Anh ăn sáng chưa?” Nghĩ đến Cố Dã bận rộn cả đêm, không biết anh đã ăn gì chưa.

“Ăn rồi mới về, em ăn chưa? Bây giờ anh chỉ thấy buồn ngủ thôi, cả đêm không chợp mắt, ở quân đội thì không sao, về nhà là thấy buồn ngủ ngay.” Cố Dã nghĩ đến những lúc làm nhiệm vụ, có khi mấy ngày liền không ngủ được mấy tiếng, sao mới có một đêm không ngủ mà giờ đã buồn ngủ đến thế này.

"Ở quân đội tinh thần căng như dây đàn, sao mà buồn ngủ được. Về nhà rồi, thả lỏng một chút, tất nhiên là buồn ngủ. Hôm qua em cũng thức cả đêm, cũng mệt rồi, hai chúng ta ngủ bù đi." Nói xong, Bảo Ny ra ngoài cài cửa, rồi kéo rèm cửa lại.

Cố Dã nhìn hành động của Bảo Ny, đây là định ngủ cả ngày à!

“Nhanh lên, cởϊ qυầи áo ra ngủ cho thoải mái, lại đỡ mệt.” Bảo Ny thay áo ba lỗ và quần đùi, đây là đồ ngủ hiện tại của cô.

Cố Dã nuốt nước bọt, thế này còn ngủ được nữa không?

Hai người chui vào chăn, Bảo Ny thấy thoải mái vô cùng, ngủ một giấc cho đã, tối còn phải đến thăm bố cô.

“Bảo Ny, em ngủ thật à?” Cố Dã thấy người hơi nóng.

16

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.