TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Nhưng thật không may, radar của bọn họ bị trúng pháo, không thể dò tín hiệu, bèn rơi vào thế bị động.

Đối phương thấy vậy, liền thừa cơ tiến tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi sắp sửa xảy ra chuyện, bố Lâm chỉ huy thuyền đánh cá của mình tiến về phía đối phương, phía sau còn có chín chiếc thuyền khác đi theo.

Đối phương thấy có thuyền đánh cá lao tới, tốc độ lại không chậm, cũng hoảng hốt, vào thời khắc cuối cùng, họ bẻ lái, suýt chút nữa thì đâm vào thuyền đánh cá. Nhưng đúng lúc này, bố Lâm ngã xuống boong tàu, gãy tay.

Đối mặt với những chiếc thuyền đánh cá đang áp sát và tàu chiến phía sau, họ đành phải chuồn mất.

Quân y trên tàu đã sơ cứu cho bố Lâm, sau đó cùng đoàn thuyền đánh cá quay về.

"Mẹ, họ về rồi, đoàn thuyền về rồi." Bảo Ny kích động chỉ về phía xa, nơi cuối chân trời, lờ mờ thấy bóng dáng của những chiếc thuyền đánh cá, cả bến tàu như sôi lên!

Ánh sáng đèn pin, đuốc, đèn điện... đan xen, sáng rực cả một vùng.

Gần rồi, càng lúc càng gần, mười chiếc thuyền, tiếng động cơ ầm ầm nghe thật vui tai.

"Bảo Ny, mẹ!"

"Anh, bố đâu?"

Bảo Ny lao lên, lo lắng nhìn anh trai.

"Tay bố bị thương, đã được chữa trị trên tàu rồi. Bây giờ em đưa bố đi bệnh viện đi, anh phải lo dỡ hàng trên thuyền, không đi được." Bố không có ở đây, anh phải thay bố gánh vác.

"Em biết rồi, anh yên tâm."

“Bảo Ny, bố con đâu?” Cuối cùng mẹ Lâm cũng chen lên được.

“Bố bị thương nhẹ, không nghiêm trọng, lát nữa sẽ xuống, chúng ta đi bệnh viện.” Sợ mẹ Lâm lo lắng, Bảo Ny nói qua loa.

“Haiz, haiz...” Trong mắt mẹ Lâm ngoài lo lắng ra, cũng chẳng còn để ý gì khác.

“Bố, bố chậm một chút.” Thấy một cánh tay của bố Lâm bị băng vải treo lủng lẳng đi ra, Bảo Ny vội vàng tiến lên đỡ.

“Không sao, không cần lo lắng.” Lời này là nói với mẹ Lâm đang rưng rưng nước mắt nhìn ông.

“Lão Đại, con phụ trách giao nộp cá, cẩn thận đừng nhầm lẫn, đối chiếu kỹ danh sách.”

“Bố, bố yên tâm, con đã quen việc rồi.” Anh cả Lâm một lần nữa cam đoan, bố Lâm mới xuống thuyền.

Bảo Ny đưa bố mẹ đến chỗ cô dựng xe đạp: “Bố, bố ngồi sau, mẹ ngồi trước.”

“Có được không vậy?” Mẹ Lâm hơi lo lắng.

“Yên tâm đi, không vấn đề gì đâu.” Bố cô ngồi phía sau xe đạp của Bảo Ny, mẹ cô ngồi trên thanh ngang phía trước, cùng nhau đạp xe đến bệnh viện.

Bệnh viện trên đảo không lớn lắm, nhưng các khoa cơ bản đều có, Bảo Ny và bố mẹ nhanh chóng đến bệnh viện.

Khóa xe cẩn thận, giờ này cũng chỉ có thể đến khoa cấp cứu.

“Bác sĩ, bố cháu bị thương, gãy xương cánh tay.” Bảo Ny nói với bác sĩ đang ngồi sau bàn.

“Đến đây, để tôi xem.” Bác sĩ già tháo băng vải trên cánh tay bố Lâm xuống, rồi sờ nắn cẩn thận.

Vị bác sĩ này có vẻ am hiểu Trung y, thao tác rất thuần thục.

“Xương nối đã đúng vị trí, không bị lệch, tôi sẽ bó nẹp lại cho cậu, ngày mai ra bệnh viện lớn ngoài đảo để chụp phim xác nhận, ở đó có máy móc.” Bác sĩ già khéo léo xử lý vết thương, rồi băng bó, cuối cùng dùng nẹp cố định.

“Bây giờ để y tá đưa mọi người đến phòng bệnh truyền dịch.” Bác sĩ gọi y tá, dặn dò các việc cần làm, rồi đi khám cho bệnh nhân khác.

Bố Lâm truyền dịch, Bảo Ny để mẹ cô ở đó trông nom, còn cô quay về nhà thay quần áo, lấy thêm chút đồ ăn.

Dưới ánh trăng, Bảo Ny còn chưa về đến nhà mẹ đẻ, từ xa đã thấy mấy người đứng ở cửa.

"Ông nội, bà nội, chị dâu, yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu. Anh cả đang giao cá, bố bị thương ở tay, còn mẹ thì đang ở bệnh viện truyền dịch."

“Nghiêm trọng không, có phải nằm viện không?” Bà nội Lâm vừa nghe nói phải truyền dịch thì cuống lên.

“Bà nội, bố cháu bị gãy xương cánh tay, đã nối xong rồi, sợ ban đêm đau nên mới phải truyền dịch.” Sợ bà cụ lo lắng, Bảo Ny vội vàng giải thích: “Bà nội, nấu cho bố cháu chút canh, lát nữa cháu mang đến bệnh viện, còn đồ ăn không? Cháu đói rồi.”

Bảo Ny để bà nội bận rộn, đỡ phải suy nghĩ lung tung.

“Có biết chuyện gì xảy ra không?” Ông nội Lâm làm nghề chài lưới cả đời, rất nhạy cảm với nhiều chuyện.

"Cháu không biết, thuyền vừa cập bến, cháu đã đưa bố đến bệnh viện, chưa kịp hỏi." Bảo Ny cũng cảm nhận được có chuyện chẳng lành, nhưng trước mắt vẫn phải lo cho bố trước đã.

Tối hôm đó, Bảo Ny chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà mẹ đẻ, mãi đến khi trời sáng mới chợp mắt được một lúc.

“Bảo Ny, em về nhà nghỉ ngơi một lát đi, anh và chị dâu đưa bố đến bệnh viện ngoài đảo.”

Anh cả và chị dâu đến, Bảo Ny dụi mắt, dặn dò bác sĩ vài câu rồi mới rời đi.

Cô phải về nhà xem sao, cả đêm không về, Cố Dã không đến tìm cô, chắc là anh cũng có việc.

17

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.