0 chữ
Chương 42
Chương 42: Đúng là đồ sói mắt trắng
Cố Cảnh Nguyệt liếc nhìn Trương Tồn Chí đang nép ngoài cửa: “Thím Tạ không phải không biết chuyện Trương Tồn Chí quấy rầy tôi, nhưng lại giả vờ câm điếc. Hỏi tôi tại sao đánh anh ta, thím Tạ thím nói xem tại sao tôi đánh anh ta?”
“Ở thôn Đại Ngưu này ai mà không biết, tôi, Cố Cảnh Nguyệt đã có đối tượng. Người yêu tôi nhân phẩm tốt, ngoại hình đẹp, lại còn là một quân nhân danh dự. Tôi dù thế nào cũng không để mắt đến người khác, những ý nghĩ không đúng đắn thì nên dập tắt sớm đi, đúng không thím Tạ?”
Tạ Xuân Đào bị Cố Cảnh Nguyệt nói như vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Thanh niên trí thức Cố, chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ. Chúng ta cứ chờ xem.”
Những người xem náo nhiệt không biểu lộ gì trên mặt, nhưng trong lòng đều vui vẻ nở hoa. Ai ở thôn này mà chưa từng bị đại đội trưởng và gia đình ông ta làm khó dễ.
Cố Cảnh Nguyệt nhìn thoáng qua Tạ Xuân Đào, rồi nhìn đám người xem náo nhiệt, bình thản nói một câu: “Thím đi thong thả.”
Những người ở nơi ở của thanh niên trí thức sau giờ làm về, nhìn thấy Cố Cảnh Nguyệt liền quan tâm hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, trên đường về chúng tôi nghe nói vợ của đại đội trưởng đến gây phiền phức cho cô.”
Cố Cảnh Nguyệt không thèm để ý nói: “Mọi người yên tâm, tôi không sao.”
Vương Linh tức giận nói: “Đương nhiên, thanh niên trí thức Cố lợi hại lắm mà! Ngày nào cũng gây phiền toái cho chúng tôi.”
Hoàng Xuân Hoa trừng mắt nhìn Vương Linh: “Thanh niên trí thức Vương, không nói được thì câm miệng đi.”
Trần Hà và Hồ Song Song cũng tức giận trừng mắt nhìn Vương Linh một cái, tiến lên quan tâm Cố Cảnh Nguyệt.
Những thanh niên trí thức nam cũng quan tâm Cố Cảnh Nguyệt, nói những lời an ủi cô.
Vương Linh nhìn mọi người vây quanh Cố Cảnh Nguyệt, trong lòng ghen tị chết đi được: “Ồ, thanh niên trí thức Cố thật đúng là có nhân duyên tốt, trách không được cô đã có người yêu rồi mà Trương Tồn Chí còn quấn lấy cô.”
Mọi người nhìn Vương Linh liếc mắt một cái, nghĩ bụng chắc cô ta không phải là đồ ngốc chứ!!!
Hồ Song Song trừng mắt nhìn Vương Linh: “Thanh niên trí thức Vương, cô đúng là đồ sói mắt trắng, nếu không nhờ thanh niên trí thức Cố cô cũng không có thịt mà ăn ba ngày một lần đâu.”
Trần Hà cũng tiếp lời: “Nếu không nhờ thanh niên trí thức Cố không thèm chấp nhặt với cô, số tiền cô đưa cũng chỉ đủ ăn một miếng thịt.”
“Tôi cũng có đưa tiền, sao cô lại nói tôi là sói mắt trắng.” Vương Linh không thèm để ý, dù sao Cố Cảnh Nguyệt cũng không thiếu tiền, đưa ít một chút thì có làm sao.
Đúng là cho một thùng gạo là ân nhân, cho mười thùng gạo là kẻ thù!
Vương Linh tức giận nói: “Chỉ có các người là người tốt, cũng không nghĩ xem đại đội trưởng ghi thù thế nào, gia đình Bảo Căn bây giờ khổ sở ra sao không phải các người không biết.”
Lý An Dương cũng thông cảm với Vương Linh, mọi người đều là thanh niên trí thức, là một tập thể, nói gì cũng không thể mặc kệ cô ta được.
“Thanh niên trí thức Vương, chúng tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng chút tiền cô đưa cũng không đủ làm gì? Đừng nhắm vào thanh niên trí thức Cố nữa.”
Những người ở chỗ của thanh niên trí thức đang an ủi Cố Cảnh Nguyệt, trong nhà đại đội trưởng giờ phút này cũng không yên tĩnh.
Đại đội trưởng mặt mày đen kịt, nghe Tạ Xuân Đào kể về việc Cố Cảnh Nguyệt có bao nhiêu quá đáng.
Đại đội trưởng nghiến răng: “Giỏi cho Cố Cảnh Nguyệt, chỉ là một thanh niên trí thức mà lại dám không để tôi vào mắt.”
Tạ Xuân Đào khóc lóc nói: “Cũng không biết sao Tồn Chí lại như bị ma ám, lại để mắt đến Cố Cảnh Nguyệt. Cô ta có gì tốt đâu, còn không phải lớn lên xinh đẹp một chút nhưng lại không thể làm được việc à.”
Đại đội trưởng nghĩ đến đây liền nói với Tạ Xuân Đào: “Nếu Tồn Chí thích, chúng ta làm cha mẹ chắc chắn phải giúp nó.”
Tạ Xuân Đào lau nước mắt: “Giúp thế nào đây, người ta có đối tượng tốt thế, sao lại để mắt đến Tồn Chí được.”
Đại đội trưởng hừ lạnh một tiếng: “Ở thôn Đại Ngưu này, chúng ta muốn trừng trị một thanh niên tri thức không phải chuyện khó. Đến lúc Cố Cảnh Nguyệt gả vào nhà chúng ta, không phải muốn làm gì thì làm sao.”
Tạ Xuân Đào nghe vậy trong lòng liền vui vẻ: “Cố Cảnh Nguyệt đó không phải người thiếu tiền, ba ngày một lần mua thịt ăn. Đợi cô ta về nhà chúng ta, tiền của cô ta cũng là của chúng ta rồi!”
“Còn có thể mua cho Tồn Chí một công việc trên thành phố, Tồn Chí nhà ta tốt nghiệp cấp ba, để Cố Cảnh Nguyệt bỏ tiền ra mua cho nó một công việc ngồi văn phòng.”
“Ở thôn Đại Ngưu này ai mà không biết, tôi, Cố Cảnh Nguyệt đã có đối tượng. Người yêu tôi nhân phẩm tốt, ngoại hình đẹp, lại còn là một quân nhân danh dự. Tôi dù thế nào cũng không để mắt đến người khác, những ý nghĩ không đúng đắn thì nên dập tắt sớm đi, đúng không thím Tạ?”
Tạ Xuân Đào bị Cố Cảnh Nguyệt nói như vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Thanh niên trí thức Cố, chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ. Chúng ta cứ chờ xem.”
Những người xem náo nhiệt không biểu lộ gì trên mặt, nhưng trong lòng đều vui vẻ nở hoa. Ai ở thôn này mà chưa từng bị đại đội trưởng và gia đình ông ta làm khó dễ.
Những người ở nơi ở của thanh niên trí thức sau giờ làm về, nhìn thấy Cố Cảnh Nguyệt liền quan tâm hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, trên đường về chúng tôi nghe nói vợ của đại đội trưởng đến gây phiền phức cho cô.”
Cố Cảnh Nguyệt không thèm để ý nói: “Mọi người yên tâm, tôi không sao.”
Vương Linh tức giận nói: “Đương nhiên, thanh niên trí thức Cố lợi hại lắm mà! Ngày nào cũng gây phiền toái cho chúng tôi.”
Hoàng Xuân Hoa trừng mắt nhìn Vương Linh: “Thanh niên trí thức Vương, không nói được thì câm miệng đi.”
Trần Hà và Hồ Song Song cũng tức giận trừng mắt nhìn Vương Linh một cái, tiến lên quan tâm Cố Cảnh Nguyệt.
Những thanh niên trí thức nam cũng quan tâm Cố Cảnh Nguyệt, nói những lời an ủi cô.
Mọi người nhìn Vương Linh liếc mắt một cái, nghĩ bụng chắc cô ta không phải là đồ ngốc chứ!!!
Hồ Song Song trừng mắt nhìn Vương Linh: “Thanh niên trí thức Vương, cô đúng là đồ sói mắt trắng, nếu không nhờ thanh niên trí thức Cố cô cũng không có thịt mà ăn ba ngày một lần đâu.”
Trần Hà cũng tiếp lời: “Nếu không nhờ thanh niên trí thức Cố không thèm chấp nhặt với cô, số tiền cô đưa cũng chỉ đủ ăn một miếng thịt.”
“Tôi cũng có đưa tiền, sao cô lại nói tôi là sói mắt trắng.” Vương Linh không thèm để ý, dù sao Cố Cảnh Nguyệt cũng không thiếu tiền, đưa ít một chút thì có làm sao.
Vương Linh tức giận nói: “Chỉ có các người là người tốt, cũng không nghĩ xem đại đội trưởng ghi thù thế nào, gia đình Bảo Căn bây giờ khổ sở ra sao không phải các người không biết.”
Lý An Dương cũng thông cảm với Vương Linh, mọi người đều là thanh niên trí thức, là một tập thể, nói gì cũng không thể mặc kệ cô ta được.
“Thanh niên trí thức Vương, chúng tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng chút tiền cô đưa cũng không đủ làm gì? Đừng nhắm vào thanh niên trí thức Cố nữa.”
Những người ở chỗ của thanh niên trí thức đang an ủi Cố Cảnh Nguyệt, trong nhà đại đội trưởng giờ phút này cũng không yên tĩnh.
Đại đội trưởng mặt mày đen kịt, nghe Tạ Xuân Đào kể về việc Cố Cảnh Nguyệt có bao nhiêu quá đáng.
Đại đội trưởng nghiến răng: “Giỏi cho Cố Cảnh Nguyệt, chỉ là một thanh niên trí thức mà lại dám không để tôi vào mắt.”
Tạ Xuân Đào khóc lóc nói: “Cũng không biết sao Tồn Chí lại như bị ma ám, lại để mắt đến Cố Cảnh Nguyệt. Cô ta có gì tốt đâu, còn không phải lớn lên xinh đẹp một chút nhưng lại không thể làm được việc à.”
Đại đội trưởng nghĩ đến đây liền nói với Tạ Xuân Đào: “Nếu Tồn Chí thích, chúng ta làm cha mẹ chắc chắn phải giúp nó.”
Tạ Xuân Đào lau nước mắt: “Giúp thế nào đây, người ta có đối tượng tốt thế, sao lại để mắt đến Tồn Chí được.”
Đại đội trưởng hừ lạnh một tiếng: “Ở thôn Đại Ngưu này, chúng ta muốn trừng trị một thanh niên tri thức không phải chuyện khó. Đến lúc Cố Cảnh Nguyệt gả vào nhà chúng ta, không phải muốn làm gì thì làm sao.”
Tạ Xuân Đào nghe vậy trong lòng liền vui vẻ: “Cố Cảnh Nguyệt đó không phải người thiếu tiền, ba ngày một lần mua thịt ăn. Đợi cô ta về nhà chúng ta, tiền của cô ta cũng là của chúng ta rồi!”
“Còn có thể mua cho Tồn Chí một công việc trên thành phố, Tồn Chí nhà ta tốt nghiệp cấp ba, để Cố Cảnh Nguyệt bỏ tiền ra mua cho nó một công việc ngồi văn phòng.”
5
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
