TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 35

“Chuyện gì thế này?” Diệp Li quay đầu nhìn, chỉ thấy bầu trời tràn ngập lông đen cuồn cuộn cuốn về phía hai người. Nàng lập tức triệu hồi ra một chiếc khiên băng khổng lồ để che chắn cho cả hai.

“Sao bọn chúng cứ nhằm vào ta mà đuổi?” Long Dận nhíu mày hừ lạnh, cắn răng chịu đau, vỗ cánh thật mạnh, cố gắng kéo giãn khoảng cách với lũ quạ. May thay hắn là long thú bậc bảy, nếu không e rằng đã bị đuổi kịp từ sớm.

“Phụt.” Một chiếc lông xuyên qua khe hở, sượt qua cánh tay Diệp Li, để lại một vết máu. Nàng đưa tay đè lấy miệng vết thương để cầm máu.

“Nàng bị thương rồi?” Cảm nhận được hơi thở của tiểu giống cái trong lòng trở nên bất ổn, tâm thần Long Dận cũng không yên, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một khu rừng rậm xuyên mây chắn trời phía dưới.

“Không sao cả.”

“Đi, ta đưa nàng vào rừng lánh tạm.” Long Dận đột ngột quay đầu, há miệng phóng ra một quả cầu sét màu tím khổng lồ, cuồn cuộn tích tụ, rồi mạnh mẽ lao về phía đám chim đen.

Bị luồng sét đánh trúng, lũ chim lập tức co giật toàn thân rồi rơi xuống rừng như mưa, nhờ thế hai người mới kéo giãn được khoảng cách. Long Dận nhân cơ hội lượn xuống, chui vào tầng rừng rậm bên dưới.

Vừa hạ xuống, Long Dận đã lập tức ôm chặt Diệp Li, lấy tay bịt miệng nàng, đứng yên trên cành cây khổng lồ.

Bầy quạ đen vòng quanh trên không một hồi lâu, thậm chí còn có vài con lượn vào rừng tìm kiếm nhưng vẫn không phát hiện được hai người, cuối cùng đành ủ rũ rút lui.

Long Dận từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng đặt Diệp Li xuống đất. Giống cái nhỏ nhắn chỉ cao đến cằm hắn, khiến người ta sinh ra ham muốn che chở mãnh liệt.

“Đã đến rồi thì chúng ta dạo quanh thử xem. Nghe nói trong rừng này có nhiều thứ hay lắm, còn có cả linh thực tăng dị năng nữa.” Long Dận lấy dũng khí nắm lấy bàn tay nhỏ của Diệp Li, đôi tai hắn đỏ ửng.

Hắn nghe nói giống cái yếu đuối, mỗi ngày phải ăn ba bữa. Bay lâu như thế nên chắc hẳn nàng đã đói rồi.

Diệp Li ngẩng đầu quan sát gương mặt Long Dận. Lúc này hắn đã gỡ mặt nạ xuống, dung mạo hiện rõ không chút che đậy.

Nam tử có gương mặt như ngọc, ngũ quan sâu rắn rỏi. Đôi mắt vàng kim rực rỡ như sao, khi nhìn nàng như thể có từ trường hút lấy, khiến nàng không tài nào rời mắt được.

Bị ánh mắt nóng rực ấy nhìn chăm chú khiến mặt Long Dận đỏ bừng. Hắn khẽ ho một tiếng để giảm bớt sự bối rối rồi mở lời hỏi: “Nàng là người của bộ lạc Hồ Ly Tuyết Chín Đuôi sao? Ta vẫn chưa biết tên nàng.”

“Ừm, ta tên là Diệp Li.”

“Vậy sau này ta gọi nàng là Tiểu Li nhé. Nàng cũng nghe rồi đấy, về đến bộ lạc thì sẽ có một trận tỉ thí, ai thắng mới có thể sở hữu nàng. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thắng.”

“Ừm, ta tin huynh.”

Hai người trò chuyện rời rạc, tiếng nói dịu dàng của Diệp Li khiến trong lòng Long Dận như được phủ một tầng mềm mại. Nàng là giống cái xinh đẹp nhất, giọng nói dễ nghe nhất mà hắn từng gặp.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.