0 chữ
Chương 53
Chương 53: Thanh mai chúc mã!
Trong xe, sau khi Tuần Dữu cúp máy và chặn số một cách dứt khoát, cô nắm chặt điện thoại, cúi mắt không nói gì. Trên khuôn mặt cô không có biểu cảm đau buồn, trông vô cùng bình tĩnh và quyết đoán.
Giống như cô thực sự là người có thể cầm lên được thì cũng buông xuống được.
Ví dụ như khi cô nói lời chia tay với Kỳ Ngạn, vậy là cô nhanh chóng cắt đứt mọi liên lạc với anh ta. Ba năm theo đuổi, một tháng yêu nhau, dường như cô đã buông bỏ tất cả chỉ trong một khoảnh khắc.
Trong xe bỗng trở nên yên lặng.
Người lái xe và luật sư ngồi ở ghế trước, Tuần Dữu và Yến Thời Kim ngồi ở ghế sau, còn số Bảy nằm giữa hai người. Chiếc xe rất rộng, giữa hai người tự nhiên để lại một khoảng trống khá lớn.
Yến Thời Kim đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt anh, phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp. Trong một khoảnh khắc dường như đã xua tan đi vẻ u ám luôn vương vấn trên người anh.
Do góc độ, vừa vặn để lộ chiếc cổ thon dài và đường nét gương mặt góc cạnh. Vì cửa sổ xe khẽ mở một khe, làn gió hơi mạnh thổi bay phần tóc mái có phần che khuất tầm nhìn, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Chỉ là bình thường anh luôn thích đi trong bóng tối, cố ý giảm bớt sự hiện diện của mình nên ít ai biết rằng thực ra chàng sinh viên dự thính “bình thường” ở Đại học Khoa học và Công nghệ lại có ngoại hình không hề thua kém những ngôi sao trẻ trong làng giải trí.
Tuy nhiên lúc này, trong xe không ai để ý đến cảnh tượng đó. Ngược lại, khi chiếc xe đi qua, có người đi đường vô tình nhìn thấy, chỉ một thoáng lướt qua đã phải kinh ngạc vì vẻ đẹp đến choáng váng.
Giống như vừa trải qua một giấc mộng hư ảo, khiến người ta không dám tin.
Tuần Dữu đã chia tay với Kỳ Ngạn.
Đối với Yến Thời Kim, chuyện này thực sự giống như một giấc mơ do con người tạo ra.
Anh khẽ ngẩng mắt, ánh nhìn vô tình rơi vào chiếc gương treo ở giữa ghế trước, nơi vừa vặn phản chiếu hình ảnh của Tuần Dữu, cô ngồi trên ghế, yên lặng đến mức hoàn toàn khác với hình ảnh của cô trong ấn tượng của anh, như thể đang trầm tư điều gì đó.
Yến Thời Kim nhìn thêm vài lần nữa, chỉ là cô gái bên cạnh đang cúi đầu, mái tóc buông xõa che đi đôi mắt và nửa khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn rõ được.
Tít tít ...
Đúng lúc đó, âm thanh thông báo tin nhắn mới từ WeChat bất ngờ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe.
Là điện thoại của Tuần Dữu.
Nhờ tin nhắn mới, cô cuối cùng cũng hoàn hồn ngẩng đầu lên.
Dù ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, Yến Thời Kim đã thu lại ánh mắt của mình.
Vương Kinh Kinh: [Cậu báo cảnh sát à? Nghe nói Lưu Tiêu Tiêu bị cảnh sát đưa đi rồi, vậy người tung tin đồn trên diễn đàn là cô ta sao?]
Chưa kịp để Tuần Dữu trả lời, tin nhắn mới của Vương Kinh Kinh lại đến: [Chuyện xử lý thế nào rồi? Dữu Dữu, chuyện lớn thế này sao cậu không gọi tớ đi cùng?]
Tuần Dữu: [Chuyện nhỏ này luật sư nhà tớ xử lý được. À, cậu biết đấy, xinh đẹp quá lại giàu có quá thì thị phi cũng nhiều, mấy chuyện thế này tớ gặp nhiều rồi, xử lý cũng quen rồi.]
Tuần Dữu vừa đánh chữ vừa khẽ nheo mắt, đương nhiên là cô biết Vương Kinh Kinh chẳng tốt lành gì, chẳng qua chỉ muốn xem trò cười của cô mà thôi!
Cô sẽ không để Vương Kinh Kinh toại nguyện đâu.
“Ôi trời, không phải tớ lo cho cậu sao? Cậu đừng hiểu lầm tớ nhé, dù gì thì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên mà.” Vương Kinh Kinh trực tiếp gửi một tin nhắn thoại qua: “Đương nhiên là tớ phải đứng về phía cậu rồi!”
Nghe đến cụm từ “thanh mai trúc mã”, lông mày Tuần Dữu không kìm được mà khẽ nhíu lại.
Có lẽ là do ảnh hưởng của giấc mơ, hoặc cũng có thể là vì lý do khác. Tóm lại, khi nghe đến mấy chữ này, sâu thẳm trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác chán ghét và buồn nôn không thể diễn tả, một sự ghê tởm về mặt sinh lý mà cô không thể kiểm soát.
Thanh mai trúc mã, rõ ràng là một từ ngữ rất đẹp.
Dù áp dụng lên mối quan hệ giữa cô và Vương Kinh Kinh, Tuần Dữu cũng chưa từng cảm thấy nó đáng ghét. Nhưng bây giờ, cô thật sự không muốn nghe đến mấy chữ này nữa!
Giống như cô thực sự là người có thể cầm lên được thì cũng buông xuống được.
Ví dụ như khi cô nói lời chia tay với Kỳ Ngạn, vậy là cô nhanh chóng cắt đứt mọi liên lạc với anh ta. Ba năm theo đuổi, một tháng yêu nhau, dường như cô đã buông bỏ tất cả chỉ trong một khoảnh khắc.
Trong xe bỗng trở nên yên lặng.
Người lái xe và luật sư ngồi ở ghế trước, Tuần Dữu và Yến Thời Kim ngồi ở ghế sau, còn số Bảy nằm giữa hai người. Chiếc xe rất rộng, giữa hai người tự nhiên để lại một khoảng trống khá lớn.
Yến Thời Kim đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt anh, phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp. Trong một khoảnh khắc dường như đã xua tan đi vẻ u ám luôn vương vấn trên người anh.
Chỉ là bình thường anh luôn thích đi trong bóng tối, cố ý giảm bớt sự hiện diện của mình nên ít ai biết rằng thực ra chàng sinh viên dự thính “bình thường” ở Đại học Khoa học và Công nghệ lại có ngoại hình không hề thua kém những ngôi sao trẻ trong làng giải trí.
Tuy nhiên lúc này, trong xe không ai để ý đến cảnh tượng đó. Ngược lại, khi chiếc xe đi qua, có người đi đường vô tình nhìn thấy, chỉ một thoáng lướt qua đã phải kinh ngạc vì vẻ đẹp đến choáng váng.
Giống như vừa trải qua một giấc mộng hư ảo, khiến người ta không dám tin.
Tuần Dữu đã chia tay với Kỳ Ngạn.
Anh khẽ ngẩng mắt, ánh nhìn vô tình rơi vào chiếc gương treo ở giữa ghế trước, nơi vừa vặn phản chiếu hình ảnh của Tuần Dữu, cô ngồi trên ghế, yên lặng đến mức hoàn toàn khác với hình ảnh của cô trong ấn tượng của anh, như thể đang trầm tư điều gì đó.
Yến Thời Kim nhìn thêm vài lần nữa, chỉ là cô gái bên cạnh đang cúi đầu, mái tóc buông xõa che đi đôi mắt và nửa khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn rõ được.
Tít tít ...
Đúng lúc đó, âm thanh thông báo tin nhắn mới từ WeChat bất ngờ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe.
Là điện thoại của Tuần Dữu.
Nhờ tin nhắn mới, cô cuối cùng cũng hoàn hồn ngẩng đầu lên.
Dù ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, Yến Thời Kim đã thu lại ánh mắt của mình.
Chưa kịp để Tuần Dữu trả lời, tin nhắn mới của Vương Kinh Kinh lại đến: [Chuyện xử lý thế nào rồi? Dữu Dữu, chuyện lớn thế này sao cậu không gọi tớ đi cùng?]
Tuần Dữu: [Chuyện nhỏ này luật sư nhà tớ xử lý được. À, cậu biết đấy, xinh đẹp quá lại giàu có quá thì thị phi cũng nhiều, mấy chuyện thế này tớ gặp nhiều rồi, xử lý cũng quen rồi.]
Tuần Dữu vừa đánh chữ vừa khẽ nheo mắt, đương nhiên là cô biết Vương Kinh Kinh chẳng tốt lành gì, chẳng qua chỉ muốn xem trò cười của cô mà thôi!
Cô sẽ không để Vương Kinh Kinh toại nguyện đâu.
“Ôi trời, không phải tớ lo cho cậu sao? Cậu đừng hiểu lầm tớ nhé, dù gì thì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên mà.” Vương Kinh Kinh trực tiếp gửi một tin nhắn thoại qua: “Đương nhiên là tớ phải đứng về phía cậu rồi!”
Nghe đến cụm từ “thanh mai trúc mã”, lông mày Tuần Dữu không kìm được mà khẽ nhíu lại.
Có lẽ là do ảnh hưởng của giấc mơ, hoặc cũng có thể là vì lý do khác. Tóm lại, khi nghe đến mấy chữ này, sâu thẳm trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác chán ghét và buồn nôn không thể diễn tả, một sự ghê tởm về mặt sinh lý mà cô không thể kiểm soát.
Thanh mai trúc mã, rõ ràng là một từ ngữ rất đẹp.
Dù áp dụng lên mối quan hệ giữa cô và Vương Kinh Kinh, Tuần Dữu cũng chưa từng cảm thấy nó đáng ghét. Nhưng bây giờ, cô thật sự không muốn nghe đến mấy chữ này nữa!
6
0
2 tuần trước
53 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
