0 chữ
Chương 52
Chương 52: Chúng ta chưa chia tay!
Rồi bất ngờ tung một cú đấm, đánh thẳng vào mặt Trần Duy!
Không ai ngờ được hành động này của Kỳ Ngạn, Khương Vân Khả cũng bị dọa đến mức kêu lên một tiếng, trong mắt là sự bất ngờ khó che giấu.
Đây là lần đầu tiên trong bao năm qua, Khương Vân Khả thấy Kỳ Ngạn đánh nhau.
Kỳ Ngạn, người luôn điềm tĩnh và trầm ổn lại vì Tuần Dữu mà đánh người khác.
Chỉ nghe một tiếng “bộp”, Trần Duy ngã nhào từ ghế xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề. Gương mặt anh ta lập tức sưng đỏ, khóe môi rỉ máu.
“Dừng lại! Đây là đồn cảnh sát, không được động tay động chân!”
May mắn là trước khi Kỳ Ngạn kịp ra cú đấm thứ hai, cảnh sát đã kịp phản ứng, ngăn cản anh ta, nghiêm mặt nói: “Các anh còn là sinh viên xuất sắc của Đại học Khoa học, lẽ nào ngay cả điều cơ bản này cũng không biết?”
Lời này là nói với Kỳ Ngạn.
Kỳ Ngạn vốn không phải người giỏi đánh nhau, hơn nữa còn có cảnh sát ngăn cản, anh ta hoàn toàn không thể đánh Trần Duy lần thứ hai. Đôi mắt đào hoa ấy không còn chút ôn hòa nào, chỉ còn lại sự tức giận và chán ghét nồng đậm.
Anh ta không cố đánh Trần Duy thêm nữa, cũng không nói gì mà quay người sải bước rời khỏi đồn cảnh sát.
“Kỳ Ngạn!”
Khương Vân Khả vội vàng chạy theo nhưng Kỳ Ngạn đi rất nhanh, như thể đã quên mất cô ta vẫn đang ở phía sau. Cô ta thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu đến đồn cảnh sát, quên mất người bạn thân Lưu Tiêu Tiêu vẫn đang bị giam giữ ở đó.
Kỳ Ngạn nhanh chóng ra ngoài, nhưng bên ngoài đồn cảnh sát đã không còn ai.
“...Tuần Dữu chắc đã đi rồi.” Khương Vân Khả bước đến bên cạnh anh ta, mắt đỏ hoe nói: “Xin lỗi, em không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, không ngờ Tuần Dữu lại bị nhốt trong nhà vệ sinh cả một đêm.”
Kỳ Ngạn không trả lời, một lúc sau mới nói: “Cho anh mượn điện thoại.”
Giọng anh ta có chút khàn khàn.
Khương Vân Khả ngẩn ra một chút rồi mới đưa điện thoại cho anh ta.
Khương Vân Khả có số điện thoại của Tuần Dữu.
Kỳ Ngạn lập tức gọi đi.
Lần này, điện thoại được kết nối.
Hóa ra cô thật sự đã chặn số của anh ta.
“Alo, Khương Vân Khả?” Giọng Tuần Dữu vang lên, nghe có vẻ khá bình tĩnh. Trước đó, cô chỉ chặn số của Kỳ Ngạn nhưng không chặn Khương Vân Khả.
Mãi đến khi điện thoại reo, Tuần Dữu mới nhớ ra chuyện này.
Cô nghĩ một chút rồi vẫn nhấn nghe.
Kỷ Ngạn mím môi, mở miệng nói: “Là anh.”
“Có chuyện gì không?” Bên kia, Tuần Dữu im lặng vài giây rồi hỏi: “Không có thì tôi cúp đây.”
“Xin lỗi, anh không biết đã xảy ra những chuyện đó. Tuần Dữu, xin lỗi...”
“Kỳ Ngạn, chúng ta đã chia tay rồi.” Không đợi anh ta nói hết, Tuần Dữu thẳng thừng ngắt lời: “Vì vậy, dù tôi có gặp chuyện gì, anh cũng không cần phải xin lỗi tôi nữa.”
“Chúng ta chưa chia tay, Tuần Dữu...”
Tút tút…
Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy. Kỳ Ngạn trầm mặt gọi lại, nhưng lần này lại vang lên giọng nữ mà anh ta đã nghe không biết bao lần.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận...”
Lần này, Tuần Dữu đã chặn cả số của Khương Vân Khả.
Kỳ Ngạn cầm điện thoại đứng dưới ánh nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang dường như cũng không thể xua tan cái lạnh trên người anh ta.
“Anh Kỳ Ngạn, anh và Tuần Dữu chia...”
“Chúng tôi chưa chia tay.” Kỳ Ngạn ngắt lời Khương Vân Khả, sắc mặt lạnh lùng nói: “Cô ấy chỉ đang giận thôi, chúng tôi sẽ không chia tay.”
Anh ta lặp lại lần nữa.
“Vài ngày nữa cô ấy hết giận thì sẽ ổn thôi.” Anh ta nói với Khương Vân Khả như vậy.
Không ai ngờ được hành động này của Kỳ Ngạn, Khương Vân Khả cũng bị dọa đến mức kêu lên một tiếng, trong mắt là sự bất ngờ khó che giấu.
Đây là lần đầu tiên trong bao năm qua, Khương Vân Khả thấy Kỳ Ngạn đánh nhau.
Kỳ Ngạn, người luôn điềm tĩnh và trầm ổn lại vì Tuần Dữu mà đánh người khác.
Chỉ nghe một tiếng “bộp”, Trần Duy ngã nhào từ ghế xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề. Gương mặt anh ta lập tức sưng đỏ, khóe môi rỉ máu.
“Dừng lại! Đây là đồn cảnh sát, không được động tay động chân!”
May mắn là trước khi Kỳ Ngạn kịp ra cú đấm thứ hai, cảnh sát đã kịp phản ứng, ngăn cản anh ta, nghiêm mặt nói: “Các anh còn là sinh viên xuất sắc của Đại học Khoa học, lẽ nào ngay cả điều cơ bản này cũng không biết?”
Kỳ Ngạn vốn không phải người giỏi đánh nhau, hơn nữa còn có cảnh sát ngăn cản, anh ta hoàn toàn không thể đánh Trần Duy lần thứ hai. Đôi mắt đào hoa ấy không còn chút ôn hòa nào, chỉ còn lại sự tức giận và chán ghét nồng đậm.
Anh ta không cố đánh Trần Duy thêm nữa, cũng không nói gì mà quay người sải bước rời khỏi đồn cảnh sát.
“Kỳ Ngạn!”
Khương Vân Khả vội vàng chạy theo nhưng Kỳ Ngạn đi rất nhanh, như thể đã quên mất cô ta vẫn đang ở phía sau. Cô ta thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu đến đồn cảnh sát, quên mất người bạn thân Lưu Tiêu Tiêu vẫn đang bị giam giữ ở đó.
Kỳ Ngạn nhanh chóng ra ngoài, nhưng bên ngoài đồn cảnh sát đã không còn ai.
“...Tuần Dữu chắc đã đi rồi.” Khương Vân Khả bước đến bên cạnh anh ta, mắt đỏ hoe nói: “Xin lỗi, em không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, không ngờ Tuần Dữu lại bị nhốt trong nhà vệ sinh cả một đêm.”
Giọng anh ta có chút khàn khàn.
Khương Vân Khả ngẩn ra một chút rồi mới đưa điện thoại cho anh ta.
Khương Vân Khả có số điện thoại của Tuần Dữu.
Kỳ Ngạn lập tức gọi đi.
Lần này, điện thoại được kết nối.
Hóa ra cô thật sự đã chặn số của anh ta.
“Alo, Khương Vân Khả?” Giọng Tuần Dữu vang lên, nghe có vẻ khá bình tĩnh. Trước đó, cô chỉ chặn số của Kỳ Ngạn nhưng không chặn Khương Vân Khả.
Mãi đến khi điện thoại reo, Tuần Dữu mới nhớ ra chuyện này.
Cô nghĩ một chút rồi vẫn nhấn nghe.
Kỷ Ngạn mím môi, mở miệng nói: “Là anh.”
“Có chuyện gì không?” Bên kia, Tuần Dữu im lặng vài giây rồi hỏi: “Không có thì tôi cúp đây.”
“Xin lỗi, anh không biết đã xảy ra những chuyện đó. Tuần Dữu, xin lỗi...”
“Chúng ta chưa chia tay, Tuần Dữu...”
Tút tút…
Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy. Kỳ Ngạn trầm mặt gọi lại, nhưng lần này lại vang lên giọng nữ mà anh ta đã nghe không biết bao lần.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận...”
Lần này, Tuần Dữu đã chặn cả số của Khương Vân Khả.
Kỳ Ngạn cầm điện thoại đứng dưới ánh nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang dường như cũng không thể xua tan cái lạnh trên người anh ta.
“Anh Kỳ Ngạn, anh và Tuần Dữu chia...”
“Chúng tôi chưa chia tay.” Kỳ Ngạn ngắt lời Khương Vân Khả, sắc mặt lạnh lùng nói: “Cô ấy chỉ đang giận thôi, chúng tôi sẽ không chia tay.”
Anh ta lặp lại lần nữa.
“Vài ngày nữa cô ấy hết giận thì sẽ ổn thôi.” Anh ta nói với Khương Vân Khả như vậy.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
